Ta Là Chí Tôn
Chương 198 : Ai nấy đều có mưu đồ
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Trong mắt thiếu niên áo đen phát ra thần quang chói mắt, thản nhiên nhìn Vân Dương nói:
- Thủ đoạn của Vân công tử thực là tốt, quả là khiến người nhìn mà phải than thở, chỉ có điều, Vân công tử có để tay lên ngực mà tự hỏi một câu, có thực dám chơi chết đám người này không a?
Vân Dương nghe vậy vỗ bàn một cái, giận tím mặt mà hét lên:
- Tiểu tử nhà ngươi sao có thể nói vậy? Cái gì gọi là thủ đoạn của ta thực tốt? Ta tân tân khổ khổ dẫn bọn hắn đi chơi, không có công cũng có lao? Chuyện thành ra vậy là do bọn hắn thua bạc đánh nhau, cái này chẳng nhẽ cũng có thể đổ lên đầu ta?
Hắc ý thiếu niên kia lạnh lùng nói:
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng Vân công tử tự biết rõ! Ta chỉ hỏi một câu, Vân công tử, ngươi đem bọn hắn ra trêu đùa như vậy, nhưng thực có can đảm giết bọn hắn hay không?
Vân Dương nổi giận nói:
- Ngươi cho rằng ta không dám? Nếu ngươi dám nói thêm câu nữa! Chỉ một câu! Ngươi nói cho ta xem nào?! Con mẹ nó, lão tử không thể chơi chết các ngươi trên chiến trường, chẳng nhẽ còn không thể chơi chết các ngươi trong nhà giam?! Ngươi nói thử một câu nữa cho ta xem? Lại xem bản công tử có dám chơi chết mấy tên hay không?
Vân Dương vỗ bàn:
- Không phải chỉ là đánh trận sao? Khai chiến a? Mấy năm nay có năm nào mà Ngọc Đường đế quốc không đánh trận? Con mẹ ngươi hù dọa ai?!
Thiếu niên áo đen hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, nhưng cũng thực không dám nói tiếp.
Vân Dương chiếm được thượng phong liền cắn chặt không buông, trực tiếp bay lên tung cước, đạp văng cái bàn trước mắt, cuồng nộ nói:
- Con mẹ nó, lão tử hạ mình làm người hướng dẫn, một phân thù lao cũng không có thì thôi, thế mà còn phải nhận khinh bỉ như vậy! Rõ ràng là các ngươi vô dụng thua tiền, lại thẹn quá hóa giận mà đánh nhau gây chuyện, lão tử tân tân khổ khổ mới thoát được mà chạy về báo tin, vậy mà có người còn nghi ngờ ta! Ông trời ơi... Ngươi mở to mắt ra mà xem, trên thế giới này còn có thiên lý không a... Quả nhiên là công đạo không nằm trong lòng người, sự thật là do người mạnh nói a!
Hàn Sơn Hà nhắm mắt lại, nghe tên tiểu tử này vừa ăn cướp vừa la làng mà hắn đau đầu tới cực điểm, sắc mặt vốn trấn định, giờ khắc này đã sớm mất sạch.
Hiện tại hắn xem như thực sự xác định một chuyện: nếu chúng tướng tiếp tục ở chỗ này, như vậy... Không cẩn thận vị tên hỗn đản Vân Dương này để mắt tới, chơi chết mấy tên, tuyệt đối không phải chuyện ly kỳ...
Vẫn là mau chóng rời đi... Mấy kế hoạch, từ bỏ vẫn hơn...
Người này, quá con mẹ nó không thể trêu vào a...
- Thôi. Việc này lão phu tự nghĩ biện pháp là được.
Hàn Sơn Hà cau mày nói.
Nói rồi, lại thương lượng một chút với mấy Lão Nguyên soái, sau đó cùng nhau tiến về phủ Thu Kiếm Hàn.
Lần này, thực sự chân chính bất lực, chỉ có thể cúi đầu với lão già kia.
Chúng tướng cùng nhau rời đi.
Ngoại trừ Hàn Sơn Hà, tướng lĩnh Đông Huyền đều bị Hàn Sơn Hà đuổi trở về. Không về không được, xui xẻo tìm một tên hướng dẫn thực quá mạnh, không thể chống đỡ a.
Chỉ có Hàn Sơn Hà ở lại, ở lại Thiên Đường thành.
Lúc này, đám người ngoại quốc ở Thiên Đường thành, cũng chỉ còn lại một mình Hàn Sơn Hà, thiếu niên áo đen, cùng tám tên hộ vệ.
Vân Dương âm trầm lẩm bẩm không thôi, hắn biết, Hàn Sơn Hà lưu lại tất có mưu đồ, nhưng chỉ biết là có mưu đồ cũng không có giá trị, cho dù Vân Dương có làm như thế nào, nhưng nếu không tìm ra manh mối, cũng không có bằng chứng, dù có đoán được mưu đồ của Hàn Sơn Hà, cũng chưa chắc làm được gì.
Bất quá, chín thành rưỡi chúng tướng đều đi. Người dẫn đường như Vân Dương tự nhiên mất đi ý nghĩa tồn tại.
Từ nhiệm, về nhà đếm bạc a.
Trong thời gian tiếp đãi chúng tướng, Vân Dương từ một tên nghèo rớt mồng tơi, nhảy lên hàng ngũ siêu cấp phú hào, trong tay cầm số tiền hơn hai ức ngân lượng, không khỏi cảm thấy hăng hái, đắc chí vừa lòng.
Tốc độ phát tài như vậy, sau này có không không dám nói, nhưng tuyệt đối chính là xưa nay chưa từng có.
Lấy ra một khối Tử ngọc từ trong ngực, Tử ngọc trong suốt óng ánh, Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, lập tức ném cho Lục Lục.
Đây chính là thù lao, mà Vân Dương đòi được từ chỗ Tử Nguyên soái, trước khi lão rời đi.
Chuyện rất đơn giản, Tử Nguyên soái chính là huyết mạch hoàng gia, quyền nói chuyện, khả năng chi trả so với đám Nguyên soái khác cao hơn nhiều, chính vì vậy, ngoại trừ đám năm vạn vò Anh Hùng Huyết đầu tiên, lão còn mua thêm mấy phần nữa.
Viên mỹ ngọc này, chính là tiền đặt cọc, cũng là tạ lễ.
Nhìn thân ảnh chúng tướng rời đi, trong mắt Vân Dương ánh lên mấy tia sâu kín, lại ẩn hiện từng đợt sát cơ âm trầm.
- Xem các ngươi, đến khi nào mới phát hiện.
Vân Dương u lãnh tự nói một câu.
- Dù sao, ta là người Ngọc Đường.
...
------------
Phóng tác: xonevictory