Ta Là Chí Tôn
Chương 199 : Đột nhiên có thêm Hộ vệ
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Khách sạn.
Một tờ thiếp mời được đưa đến.
Là Thu Lão Nguyên soái mời Hàn Sơn Hà đến nói chuyện phiếm.
Hôm qua, Hàn Sơn Hà cùng một đám lão soái đến Thu phủ cầu xin, xin Thu Lão Nguyên soái thả những người bị nhốt trong đại lao kia ra, bởi tình thế bắt buộc, Hàn Sơn Hà hạ tư thái xuống rất thấp, điều đó khiến Thu Lão Nguyên soái cực kỳ nở mày nở mặt! Đến giờ vẫn còn cảm thấy dư vị vô tận, thậm chí còn có chút... Chưa hết hứng.
Cho nên, sớm ngày hôm sau, Lão Nguyên soái đã mời Hàn Sơn Hà đến ôn chuyện, hòng ôn chuyện cũ, nối lại tiền duyên.
- Nói chuyện cũ, ha ha...
Thu Lão Nguyên soái cười lớn, vẻ đắc ý lộ rõ trên mặt, hoàn toàn không có ý che dấu.
Khúc nhạc dạo rất hay a.
Sắc mặt Hàn Sơn Hà tựa như thiết nguội, không chút động dung, thản nhiên nói:
- Qua nhiều năm như thế, cũng đúng là nên ôn lại chuyện cũ.
Thu Lão Nguyên soái cười ha ha một tiếng:
- Cái kia, những người hôm qua ngươi cầu ta thả ra... Hôm nay đều rời khỏi thành rồi à?
Trên khuôn mặt gầy gò cứng rắn của Hàn Sơn Hà không khỏi run rẩy theo bản năng.
Hôm qua ngươi cầu ta...
Hàn Sơn Hà ngồi lại nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói:
- Lão phu có một lời thô tục muốn nói với lão thất phu không biết xấu hổ nhà ngươi, không biết có nên nói hay không?
Thu Lão Nguyên soái ho khan một tiếng:
- Nếu đã là lời thô tục, vậy dĩ nhiên là không nói thì tốt hơn.
Hàn Sơn Hà hừ một tiếng.
Một lát sau, Thu Lão Nguyên soái vò đầu bứt tai hồi lâu, rốt cục không nhịn được hỏi:
- Ta nói, Hàn Sơn Hà, ngươi giúp đám người kia chuyện lớn như vậy, chẳng nhẽ bọn hắn cũng không cảm tạ ngươi sao?
“...”
Mặt mày Hàn Sơn Hà nặng như táo, nhưng vẫn không nói lời nào.
- Dù thế nào đi nữa, cũng nên tặng chút lễ cảm tạ a?
Lão Nguyên soái rất tò mò:
Đám người không còn gì để nói.
Ngươi đã nói như vậy, người khác còn sao nói tiếp?
Mấy câu, lại dẫn chủ đề đến chết chóc a.
Nhưng bất kể thế nào, lòng nghi ngờ đề phòng của đám người Đông Huyền vẫn không chút thay đổi, nhưng cũng không còn hoài nghi Bạch Y Tuyết có ý đồ ám sát Quân thần.
Đám Hàn Sơn Hà vẫn còn cố kỵ, tuy nhiên lòng muốn kết giao, sau khi tiêu trừ kiêng kị ban đầu đã sớm tăng lên. Dù sau một siêu cấp cao thủ như vậy, nếu không muốn kết giao, đó mới là chuyện quái lạ.
Bạch Y Tuyết thuận lợi tiến vào đội ngũ của Hàn Sơn Hà, ngày thường vẫn lạnh lạnh lùng lùng, đối với thái độ của Bạch Y Tuyết, đám người cũng không để ý lắm: cao nhân vốn làm việc độc lập, siêu cấp cao thủ càng là như vậy, huống chi là Bạch Y Thần Kiếm Bạch Y Tuyết, cao ngạo một chút, cũng là chuyện trong dự liệu a...
Nhưng bất kể nói thế nào, lực lượng bảo vệ Hàn Sơn Hà tự nhiên mà nhiều hơn mấy phần.
Hiện tại có Bạch Y Tuyết làm bảo tiêu, ai dám đến trêu chọc phải qua cửa của hắn trước, cửa này không dễ qua a!
Sau hai ngày, Bạch Y Tuyết theo Hàn Sơn Hà đi bái tế, đi du ngoạn, một tấc không dời, chân chính thể hiện chức trách của một bảo tiêu chuyện nghiệp, mặc dù ăn nói có chút đặc biệt, nhưng thủ đoạn lại vô cùng dứt khoát, khiến người đứng bên cạnh, đều cảm thấy vô cùng an toàn.
Bất quá, trong mấy ngày này, vị đại kiếm khách Bạch Y Tuyết cũng không quá vui vẻ, sắc mặt cũng không tốt, nhìn như ai cũng nợ hắn số tiền lớn vậy.
Đám người chỉ cho là, lấy thân phận của hắn mà làm hộ vệ cho người nên có chút mất mặt, cũng không nghĩ quá nhiều.
Buổi chiều ngày thứ hai, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen mang theo hộ vệ tiến thẳng tới Bách Trượng hồ.
Vác cần đi câu.
Bạch Y Tuyết vẫn một bộ đương nhiên đi theo.
Chỉ là qua một đêm, vẫn không hề câu được nửa con cá, hoàn toàn không chút thu hoạch. Đối với chuyện này, Hàn Sơn Hà không chút nhụt chí, trở về nghỉ ngơi một chút, chiều tối lại vác cần đi câu.
Hàn Sơn Hà nghỉ ngơi, mấy tên hộ vệ đương nhiên cũng phải nghỉ ngơi. Hai tên ở lại canh cổng, những người khác ngồi xuống cạnh phòng mà nghỉ ngơi, khôi phục tinh lực.
- Ta ra ngoài một chuyến, xử lý chút việc riêng.
Bạch Y Tuyết lạnh lùng đứng lên, bàn giao ngắn gọn một câu, cũng không biết là nói với ai, cũng không đợi người khác đáp lời, tự mình đi ra ngoài.
Trường kiếm bất ly thân của hắn, cũng không còn được đeo bên hông, mà trực tiếp nắm trong tay.
“Không nên kéo dài!”
“Nhanh chóng làm việc rồi rời đi, chỉ cần hoàn thành chuyện này, cả đời này, ta tuyệt không trở lại Thiên Đường thành, Vân công tử kia, càng không gặp lại! Tránh cho lại bị hắn hố chết...
...
-------------
Phóng tác: xonevictory