Ta Là Chí Tôn

Chương 204 : Kỳ ngộ bất ngờ

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Vân Dương nhìn Ngư vương đầy nghi hoặc, hiển nhiên hắn cũng không biết mục đích mà Ngư vương mang hắn đến đây làm gì, lại không dám làm bừa, chỉ có thể chờ Ngư vương nhắc nhở thêm.



Ngư vương bỗng dùng cái đuôi của mình đập đập, bọt nước văng khắp nơi, vui vẻ đến lạ kỳ. Sau đó nó bơi tới, tựa trên đùi Vân Dương, không nhúc nhích, có vẻ như đang nghỉ ngơi.



Nghỉ ngơi?



Vân Dương cảm thấy dở khóc dở cười.



Ngươi tốn công tốn sức dẫn ta tới đây, đến tột cùng là muốn làm gì a?



Chẳng nhẽ chỉ để dựa vào người ta nghỉ ngơi?!



Trong nháy mắt Vân Dương không hiểu làm sao, lại đột nhiên cảm thấy một trận uy áp khó tả. Đột nhiên áp lên người hắn.



Loại uy áp này, cho hắn một cảm giác như bầu trời sụp đổ.



Cùng lúc đó, một cảm giác khó tả dâng lên, khiến tim hắn không tự chủ được mà đập thình thịch, tựa như chấn động xuất phát từ trong lòng đất, mặt nước bắt đầu gợn sóng li ti.



Ngư vương lại càng bám sát Vân Dương hơn nữa, tựa như nó đang an ủi Vân Dương: đừng sợ, không có chuyện gì đâu.



Vân Dương càng cảm thấy dở khóc dở cười, cũng mà chỉ mới qua một lát, liền thấy một đoàn ánh sáng xuyên qua vách đã rơi xuống, đó là một đoàn ánh sáng màu tím, hào quang màu tím lớn dần, càng lúc càng lớn, tựa như bọt khí không ngừng bành trướng, dần dần lớn bằng cái đầu người, lơ lửng trên không trung hố nhỏ.



Dưới nền đất, một loạt âm thanh ừng ực vang lên. Ngay đó, một cỗ khí thể không màu từ trong hố nhỏ bay lên.



Cỗ khí thể vừa vừa vặn vặn đập trúng đoàn ánh sáng tím, một tiếng “Phốc” thanh thúy vang lên, sương khói bốn phía đồng thời khấy động.



Sau khi sương khói phát xạ ra khắp không trung, dư thế vẫn không giảm, đập mạnh lên vách động, khiến cho vách động bốn phía phát ra một loạt âm thanh rung động.



Sau khi đập vào vách động, sương khói lại bị bắn ngược lại, lần nữa tạo thành một quả cầu sương mù lơ lửng trên không trung hố nhỏ.



Có điều, quả cầu sương mù không còn là vẻ không màu như trước nữa, nó đã biến thành một quả cầu phát ra ánh sáng bảy màu lộng lẫy.



Hào quang mơ hồ lưu chuyển, mặc dù chậm chạp, nhưng vẫn lưu động không ngừng.
Câu này cũng không phải lừa Ngư vương cho có. Nơi này có kỳ vật như vậy, sao Vân Dương có thể không tới... Coi như Vân Dương không muốn tới, Lục Lục cũng sẽ quấn lấy hắn đòi đến.



Ngư vương buồn bã dùng cái đầu bảy màu cọ qua cọ lại trong ngực Vân Dương, tựa như một đứa nhỏ làm nũng, quấn quanh chân không muốn người lớn rời đi.



Sự quấn quít si mê này khác với việc làm nũng của Lục Lục, nhưng cũng làm Vân Dương cảm động tương tự, sau khi liên tục an ủi Ngư vương, lúc này nó mới lưu luyến dừng lại.



Từ xa đưa mắt nhìn Vân Dương, đứng yên tại chỗ, nửa ngày không nhúc nhích.



...



Lần này, Vân Dương đoạt được kỳ ngộ dưới đáy nước, mặc dù hắn còn chưa biết được là thu hoạch thế nào, thế nhưng hắn đã thu được chỗ tốt cực lớn.



Ngược lại với Vân Dương, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen lại có vẻ rất cực khổ.



Vốn dĩ, giai đoạn cá thường cắn câu đã vượt qua. Thế nào thì thế cũng phải đến phiên Kỳ Lân Ngư xuất động, thế nhưng lại không biết xảy ra chuyện gì, mấy loài cá bình thường vốn không nên cắn câu nữa lại đồng loạt đến đột kích.



Cá chép, cá trắm cỏ, cá lóc, cá mè...



Ngư Hồn hương của thiếu niên áo đen là bí chế nhằm vào Kỳ Lân Ngư, ngay cả dị chủng vương giả như Kỳ Lân Ngư còn bị hấp dẫn, vì vậy dụ hoặc đối với cá bình thường càng thêm cường đại.



Điều khiến hai người càng thêm buồn bực, chính là sau một thời gian dài như vậy, ngay cả cá hơi lớn cũng đã bị câu lên mất, tiếp đó, cá câu được, không ngoài nửa cân, con sau nối tiếp con trước, không ngừng mắc câu.



Mà Ngư Hồn hương giá trị liên thành cũng không có bao nhiêu, hết thảy đều đã bị đám cá nhỏ này ăn mất...



Mãi cho đến con cuối cùng, Ngư Hồn hương cũng đã hết sạch, nhưng hai người vẫn chưa hề nhìn thấy một cái vảy của Kỳ Lân Ngư...



Chuyện này... Thực sự... Quá kỳ quái!



Quá con mẹ nó quỷ dị!



Vấn đề, đến cùng là xảy ra vấn đề ở đâu a?