Ta Là Chí Tôn
Chương 205 : Bạch Y Tuyết tới
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Đã biết một nước cờ thua, Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen vốn tràn đầy hy vọng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không còn lời nào đề nói.
- Có thể là do trong Bách Trượng hồ này căn bản không hề có Kỳ Lân Ngư hay không?!
Thiếu niên áo đen không can tâm, nói ra một cái đáp án mà đến bản thân cũng không tin nổi.
Hàn Sơn Hà nhíu mày không nói, đối với việc này, hắn có vô số nghi hoặc mà không thể giải đáp, nhưng hắn cũng không muốn lừa gạt chính mình.
- Nếu trong Bách Trượng hồ không có Kỳ Lân Ngư, vậy vì sao Lăng Tiêu Túy phải đặc biệt tới đây câu cá?
Thiếu niên áo đen nói:
- Theo sự phụ ta nói, thứ Lăng Tiêu Túy cần nhất chính là Kỳ Lân Ngư, phàm là nơi mà Lăng Tiêu Tuý ngừng chân, lại liên tục thả câu, nơi đó tất có Kỳ Lân Ngư tồn tại.
- Điểm này tuyệt không sai.
- Mà Ngư Hồn hương của chúng ta, chính là bí dược mà môn phái đặc chế nhằm vào Kỳ Lân Ngư... So với con mồi mà Lăng Tiêu Túy dùng còn cao cấp hơn mấy lần... Không có lý nào mà hắn câu được còn chúng ta thì không, điều này thực không có đạo lý a...
Thiếu niên áo đen cảm giác như đầu mình sắp nổ tung.
Ngư Hồn hương có hiệu lực như vậy, trình độ trân quý của nó có thể nghĩ, vô luận là nguyên liệu hay thao tác chế tác đều vô cùng khó khăn, tuyệt không phải thứ mà người thường có thể tưởng tượng ra nổi.
Lần này bản thân mang đi nhiều Ngư Hồn hương như vậy, vốn nghĩ một lần hành động thu hoạch lớn, cũng làm cho tu vi bản thân bay vọt, không nghĩ tới lại làm thức ăn cho đám tạp ngư...
Nếu báo về môn phái, coi như sư phụ đặc biệt sủng ái bản thân, sẽ không trách tội, nhưng việc này tất sẽ trở thành trò cười trong lúc trà dư tửu hậu, một trò cười vĩnh hằng.
“Ngươi biết gì chưa? Cổ Cổ, tâm ca bảo bối của sư phụ mang Ngư Hồn hương ra ngoài, câu được một đám tôm cá nhãi nhép...”
“A ha ha ha... Thú vị thú vị...”
Cổ Cổ vừa nghĩ đến cảnh đó, cũng cảm thấy bản thân như sắp phát điên.
- Thực sự xác định là Lăng Tiêu Túy câu được Kỳ Lân Ngư từ trong Bách Trượng hồ sao?
Hàn Sơn Hà nói khẽ:
- Liệu có phải... Lăng Tiêu Túy cũng không câu được?
Thiếu niên áo đen nghe vậy cũng trầm mặc một hồi, đến cùng Lăng Tiêu Túy có câu được hay không, thực đứng là không biết rõ ràng.
Chuyện này cũng không có người nào thực sự xác định, không ai dám đi chứng thực chuyện này với Lăng Tiêu Túy.
- Nếu Lăng Tiêu Túy kia cũng không câu được, như vậy, Bách Trượng hồ, thực sự có thể không có loại cá này...
Hàn Sơn Hà nói.
Thiếu niên áo đen cúi người không nói.
- Về đi.
- Văn nhân cái cứt chó, nho môn cái cọng lông, ngươi rõ là hố chết ta mà không đền mạng...
Bạch Y Tuyết khổ cực gầm rũ:
- Coi như lúc ta đánh nhau với Sâm La đình, còn không có phải cực khổ chật vật thế này...
Lúc này, Bạch Y Tuyết thực sự ủy khuất không chịu nổi.
Chưa thấy chuyện hố người như thế bao giờ...
Từ lúc rời khỏi Hà phủ, Bạch Y Tuyết phát hiện bản thân trở thành cái bia ngắm! Mặc kệ hắn chạy tới đâu, đều có sát thủ đang đợi hắn.
Bất kể vô tình gặp người nào, đều sẽ bắt đầu động thủ với hắn.
Trước trước sau sau, số lần bị tập kích đã hơn 120 lần!
Mới được bao lâu a?
Hơn nữa, trong số người tập kích hắn, có tám người tu vi không kém hắn mấy, lại có tới mười người tu vi hơi nhỉnh một chút.
Thậm chí còn một người có tu vi cao hơn hắn cả một bậc, cũng đang tìm kiếm hắn...
Cũng may Bạch Y Tuyết có lực cảm ứng cường đại, nếu không giờ này đã sớm xuống tới cửu tuyền, có điều, vẫn từ một người tự do tự tại, biến thành chuột chạy qua đường, người người kêu đánh a!
Cho dù là lúc bị Nhất Điện Tần Quảng Vương tử vong truy sát, cũng luôn có lúc thở dốc...
Nhưng lần này, tựa như thiên la địa võng, liên tục không ngừng, người đến cứ lần lượt nối đuôi.
Hắn giết một tên Ngũ trọng sơn, liền đ-ng phải một cái Thất trọng sơn, giết Thất trọng sơn, lại gặp một tên Cửu trọng sơn, đánh bại Cửu trọng sơn, lại liên tiếp gặp phải mấy tên Đại viên mãn...
Sau đó, càng đánh càng gặp đối thủ mạnh...
Có vẻ như... Chỉ cần hắn tiếp tục đánh tới, như vậy đối phương sẽ còn liên tục xuất động cao thủ mạnh hơn tới, thẳng đến khi giết hắn mới thôi!
Đối với tình trạng trước mắt, Bạch Y Tuyết thực sự nhìn không được nữa, sau một trận chiến kịch liệt gần nhất, hắn phát động huyết hồn chi độn, lấy cái giá đốt cháy tiềm lực, đạt được tốc độ siêu cực hạn, trực tiếp tìm tới nhà Vân Dương.
Nào biết được, người xui xẻo dù đánh rắm cũng có thể đập vào gót chân. Khi trở về, lại gặp phải Nhất Điện Tần Quảng Vương vốn biến mất mười mấy ngày trời...
Sau một phen đánh nhau, trọng thương tới mức gần hấp hối, cuối cùng dùng hết các thủ đoạn, giữ được cái mạng nhỏ. Giãy dụa chạy đến chỗ Vân Dương.
- Hôm nay ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ!
Bạch Y Tuyết cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất, bi phẫn nói:
- Đến cùng là ngươi muốn ta đến cái đầm rồng hang hổ nào...
Cũng không nên đùa người khác như vậy a!