Ta Là Chí Tôn
Chương 209 : Nhất định là hắn hại ta!
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
- Nhưng từ đầu chí cuối lại không để lại chút dấu vết! Lão phu tự phụ lắm mưu, mỗi hành động đều có thể tính toán trước sau, nhưng lần này ngay cả đối thủ là ai cũng không biết, lại bị động rơi vào trong vũng lầy này...
Hàn Sơn Hà chỉ cảm thấy bản thân như đi qua một mảnh sương mù, không biết phía trước là ai, lại càng buồn bực không biết phía sau là ai.
Trước trước sau sau, đều là mê vụ.
Hơn nữa lão lại phạm phải sai lầm khi đánh giá thấp Hà Hán Thanh, vốn cho rằng chỉ là một lão nho sinh, kết quả, tình huống trước mắt đã thay lão trả lời câu hỏi, rõ là một nhân vật cực kỳ hung ác và khó giải quyết... Chẳng nhẽ lão lại chọc phải nhân vật cơ võ lâm minh chủ hay sao?
Từng đợt từng đợt, quả thực nối liền không dứt.
Tu vi thấp nhất, ít cũng phải đạt đến tiêu chuẩn Ngũ trọng sơn.
Đội ngũ bốn ngàn người, gặp phải công kích liên miên bất tuyệt, biên độ giảm quân số càng lúc càng lớn.
Thiếu niên áo đen nghiêm túc nói:
- Đại soái, hôm trước ta vừa phát tín hiệu cầu viện. Tin rằng rất nhanh thôi viện binh sẽ tới, bất quá... Chuyện này thực kỳ quái...
- Nhất là thân phận của Hà Hán Thanh, có thể nói thân phận của hắn là điều quan trọng nhất. Nhất định phải hỏi thăm cho được người này là ai.
Thiếu niên áo đen rất âm trầm:
- Người có thể ảnh hưởng tới giang hồ đến mức này, tuyệt đối không nhiều, chúng ta nhất định phải biết đối thủ là ai, như vậy mới có thể ứng phó hiệu quả.
Hàn Sơn Hà nói:
- Người có thể làm đến mức này, ta cũng có thể biết một hai.
Thiếu niên áo đen cười khổ:
- Đại soái, Thiên Huyền đại lục mênh mông rộng lớn, người tài xuất hiện lớp lớp, môn phái với thực lực nội tình cường đại cũng không phải số ít, mặc dù bình thường không lộ diện, nhưng ít nhất cũng có mười cái đang hoạt động, mà thực lực của những môn phái này, lại vượt qua cực hạn mà một quốc gia có thể chống lại, cho nên có liệt kê ra cũng không có mấy ý nghĩa. Người có lực ảnh hưởng như Hà Hán Thanh, mặc dù không nhiều, nhưng cũng không ít, tuyệt không dưới con số năm mươi.,
Hàn Sơn Hà kinh ngạc nói:
- Thế gian còn có nhiều thế lực ẩn náu như thế sao? Sao trước đó ta cũng không biết...
Thiếu niên áo đen lắc đầu:
- Chung quy đại soái chỉ là quân nhân, quanh năm làm bạn với quân lữ, nhưng thế lực này lại không hề tiếp xúc với người ngoài, càng ít tham gia tranh đấu giữa các nước, cho nên...
Hàn Sơn Hà co quắp một hồi:
- Nếu miếu đường của Ngọc Đường có nhiều tồn tại khủng bố như vậy, vì sao...
Đây cũng là nguyên nhân mà lão khinh thị Hà Hán Thanh.
Mặc dù biểu hiện của Hà Hán Thanh rất khủng bố, có thể bảo toàn trước cao thủ khủng bố như Bạch Y Tuyết, đủ để biểu hiện không phải là tiểu nhân vật. Nhưng Đông Huyền chiến đấu với Ngọc Đường nhiều năm như vậy, Hà Hán Thanh lại có lực lượng khủng bố như thế, tại sao lại chưa từng vận dụng qua?!
- Tất nhiên chính là tên vương bát đản kia hãm hại ta!
Hãm hại ngươi...
Hàn Sơn Hà thở dài.
Nếu ngươi không dùng Tỏa Hồn châm đối với hắn, chỉ sợ ngay cả hắn muốn cũng không có cách nào hãm hại ngươi... Hiện tại, coi như biết rõ là hắn, nhưng cũng không thể giải thích với các quốc gia... Không có chứng cứ a.
Người nói là người ta hãm hại ngươi thì đúng là người ta hãm hại ngươi?
- Độc tính của Tỏa Hồn châm vô cùng đặc biệt, căn bản là không hề có giải dược. Nhiều người trúng độc lại không có người nào chết, vậy đã nói rõ... Độc tính của Tỏa Hồn châm bị pha loãng.
- Nhưng phải pha loãng thế nào... Mới có thể dùng một mai Tỏa Hồn châm đồng thời đối phó với nhiều người như vậy... Mới có thể xuất hiện tình huống như vậy?!
Cổ Cổ hung hăng nói:
- Tên Vân Dương này, quả là không có một chút ý tốt! Cứ như vậy, chẳng khác nào đem Đông Huyền ta đối lập với quân đội ba nước!
- Nếu cho ta cơ hội, ta tất chém hắn thành muôn mảnh!
Cổ Cổ tức tới dịch dung trên mặt gần như rớt xuống.
- Gia hỏa này, cũng thực biết ẩn nhẫn, hắn biết rõ người ra tay với hắn, nhưng lại không chút biểu hiện ra ngoài, hơn nữa lại âm thần sắp đặt, dùng thủ pháp của người hạ độc thủ với tướng lĩnh các nước khác...
Hàn Sơn Hà cười khổ:
- Bây giờ, chúng ta đều đã về nước của mình, cách nhau tới mấy vạn dặm... Căn bản không còn bất cứ cơ hội nào để ngồi xuống xua tan hiềm khích... Tính toán như vậy, cũng thực cao minh.
- Cũng không phải là không có cách nào.
Cổ Cổ khẽ cắn môi, quay đầu nhìn đại sư huynh, cầu khẩn nói:
- Đại sư huynh...
Đạo bào màu xanh, ba sợi sâu đẹp run run, đại sư huynh cười nhàn nhạt:
- Mặc dù chúng ta không có giải dược cho Tỏa Hồn châm, nhưng vẫn phải có phương pháp áp chế. Hơn nữa bọn hắn cũng trúng độc không sâu, đối với người trong bản môn mà nói càng không vấn đề. Nếu bọn hắn có hiểu lầm, lại liên quan đến ám khí bản môn, như vậy đúng là chúng ta nên đi một chuyến.
Hai mắt Cổ Cổ sáng lên:
- Đại sư huynh là người tốt nhất.
Đại sư huynh nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nhưng, ngươi muốn ta chở một tiểu tử xấu xí đi cũng không được a, nếu là một tiểu mỹ nhân thơm ngào ngạt, chẳn hẳn Ưng nhi sẽ rất thích thú.