Ta Là Chí Tôn

Chương 210 : Tạm trừ Ngoại ưu, trước an Nội

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Cổ Cổ ngước đầu:



- Đại sư huynh chỉ biết khi dễ người.



Đại sư huynh cười ha ha một tiếng, không tiếp tục nói đùa:



- Cổ Cổ đi với ta, cưỡi chim của ta có thể đi nhanh hơn một chút.



- Chỉ cần chúng ta đi, Cổ Cổ tự mình đến, hiểu lầm kia có thể tiêu trừ.



- Như vậy, vạn sự xin nhờ.



Hàn Sơn Hà thở dài.



Lúc này, Hàn Đại Nguyên soái cũng thực không biết phải làm sao, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện ngoài dự liệu của lão, nhưng Hàn Sơn Hà cũng biết chuyện này để lại hậu hoạn vô cùng, nếu ba nước kia vì vậy mà nảy sinh hiểu lầm, như vậy, chuyện này sẽ diễn biến đến tình trạng hỏng bét không thể vãn hồi.



Việc cấp bách trước mắt là xử lý xong chuyện này, tận lực không nên để xảy ra án mạng, sau đó mới giải quyết tiền căn hậu quả, nếu quả thực có người chết, coi như sau đó làm rõ tiền căn hậu quả, oán khí này nhất định sẽ rơi vào lão, thậm chí là toàn bộ Đông Huyền đế quốc.



- Việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.



Đại sư huynh mỉm cười:



- Tránh cho bên kia có người chết... Vậy thực sự không ổn a.



Đại sư huynh của Xuân Thu môn cũng đã nghĩ đến độ nghiêm trọng của sự việc, nếu không, lấy thân phận của hắn, chưa hẳn đã cất công lặn lội đường xa, gấp rút tiếp viện cứu người như vậy!



- Chờ hoàn tất chuyện này, Cổ Cổ không nên tiếp tục chạy loạn, trong thời gian này sư phụ sẽ có chuyện tìm ngươi. Mà ta thì cũng thuận tiện đến Thiên Đường thành một chút, kiến thức người có thể khiến tiểu sư muội kinh ngạc khắp nơi là thần thánh phương nào.



Đại sư huynh cười ha ha một tiếng, vung ống tay áo lên, mang theo thân thể thon gầy của Cổ Cổ bay lên không trung.



Tiếng Ưng minh vang lên, Huyền Ưng đã bay tới chân hai người. Lập tức hét dài một tiếng, Huyền Ưng như biến thành một mũi tên đen, phóng lên tận trời.



Nhìn Huyền Ưng to lớn đằng không mà lên, từ từ hóa thành một chấm đen nhỏ ở cuối chân trời, trên mặt Hàn Sơn Hà tràn đầy vẻ lo lắng.



- Tất cả mọi chuyện nhìn như loạn thất bát tao. Nhưng nếu thực sự xem xét kỹ lưỡng, bất kể là chuyện Hà Hán Thanh gặp ám sát, chúng tướng trúng độc, hoặc là ám sát trên đường về, kể cả mọi chuyện trong Thiên Đường thành... Tất cả nhìn như mê vụ, mang mang không có đầu mối.




- Nhất là bên Hàn Sơn Hà, hắn còn đắc tội với Hà Hán Thanh, chắc hẳn trong thời gian này cũng không dễ chịu. Còn có chuyện với các nước, trong thời gian ngắn hẳn là không gây được sóng giò gì... Thậm chí, không biết quốc chủ Đông Huyền có thể khiến Hàn Sơn Hà rơi đài a... Chỉ sợ khó tránh khỏi gạt sang góc mà không dùng!



- Nếu ngoại hoạn đã chậm lại, nhưng vậy trong thời gian này, có thể chuyên tâm giải quyết mấy chuyện khác. Dư nghiệt của Tứ Quý lâu, cũng nên tiếp tục xử lý. Còn có Xuân Hàn Tôn Chủ Hà Hán Thanh, nếu có thể diệt trừ trong thời gian này, nhất định sẽ có lợi ích lớn cho công việc sau này!



- Nhất định phải thừa dịp hỗn loạn mà giải quyết chuyện Tứ Quý lâu, thời gian không đợi người, phải tận dụng thời cơ, nhất định phải hoàn thành, không thể không hoàn thành!



Thủy Vô Âm thay thế Lão Mai, chính thức tiếp quản chức vụ quản gia Vân phủ.



- Vô Âm, đối với mấy chuyện này, ngươi thấy thế nào? Có đề nghị gì không?



Vân Dương chậm rãi kể lại mấy chuyện.



Từ sau khi gặp gỡ với ta, Vân Dương đã cảm thấy rất thưởng thức mạch suy nghĩ kín kẽ của này.



Thủy Vô Âm trầm ngâm nửa ngày, bắt đầu lấy một cây bút, viết lại mấy chuyện, chia làm bốn tờ giấy nhỏ, để lên bàn.



Sau đó cau mày, chú mục trên bốn tờ giấy mỏng, bất động hồi lâu.



Đây chính là nhiện vụ đầu tiên từ khi hắn tiếp quản nhiệm vụ quản gia Vân phủ, quan mới tiền nhiệm đốt ba cây đuốc, cây đuốc đầu tiên nhất định phải bốc cháy một cách hoàn mỹ!



Mấy chuyện này phải làm thế nào, làm thế nào mới thu được kết quả hoàn mỹ, lại phải ít tốn công tốn sức nhất, dù sao mấy chuyện này đều không đơn giản!



- Công tử, ngươi đưa ra mấy chuyện này... Ta vừa chỉnh lý một chút.



Thủy Vô Âm vẫn dùng cái giọng khàn khàn quái dị, nhưng Vân Dương không hề cảm thấy kinh ngạc.



- Tạm thời đem chuyện của Mễ Không Quần lên chuyện cần làm trước nhất. Trong khi chờ làm mọi chuyện, chỉ có chuyện này tương đối dễ xử lý. Đừng nói Mễ Không Quần ra ngoài, chúng ta có thể ra tay xử lý, coi như hắn luôn ẩn trong đại nội hoàng cung, đối với công tử mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.



Vân Dương gật gật đầu, chuyện này, đối với hắn cũng không phải chuyện khó.



Thủy Vô Âm nói:



- Điều cần lo lắng duy nhất, cũng chỉ có thực lực của bản thân Mễ Không Quần, nếu không thể thành công trong một kích, chỉ sợ sẽ dẫn tới hậu họa vô tận... Bởi một khi công tử xuất thủ, sẽ bại lộ thân phận chân chính, vạn nhất thất thủ, tin tức Vân Tôn còn tại thế, e là sẽ truyền khắp thiên hạ.