Ta Là Chí Tôn
Chương 217 : Nếu có kiếp sau chớ vứt bỏ
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Lão phụ nhân lẩm bẩm, nói khẽ:
- Đa tạ!
Vân Dương thận trọng nói:
- Không cần cảm ơn.
Lão phụ nhân thỏa mãn ôm lấy khối ngọc hình bán nguyện, nói khẽ:
- Đây cũng không phải thứ gì tốt, nhưng lại là đồ vật đính ước của chúng ta năm đó... Hóa ra nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn mang bên mình...
Nàng áp ngọc bội lên má, chậm rãi vuốt ve, trong ánh mắt toát ra thâm tình như biển, rốt cục đê thanh ô yết:
- Ta chưa từng hận hắn... Ta vẫn luôn chờ hắn... Vì sao hắn không tự trở lại nói với ta...
- Còn có một phong thư.
Vân Dương nói:
- Phong thư này, tựa hồ hắn đã viết từ lâu, tựa như... Sớm biết sẽ có một ngày như vậy...
Lão phu nhân thỏa mãn cười cười:
- Cảm ơn ngươi... Mặc dù biết rõ không nên nói như vậy, cũng không có tư cách nói như vậy, nhưng lão nhân còn muốn thỉnh cầu các hạ một chuyện.
Vân Dương trầm mặc một chút:
- Mời ngài nói.
Lão phụ nhân nói:
- Có thể... Dùng binh khí mà ngươi giết hắn... Để giết ta không?
Vân Dương nghe vậy mà sững sờ.
- Nếu có thể cùng hắn chết dưới một binh khí, cũng có thể giúp ta nhanh đuổi kịp hắn, đây cũng là điều cuối cùng ta nhờ ngươi trợ giúp.
Lão phụ nhân nói khẽ:
- Xin ngươi thành toàn.
Vô duyên vô cớ giết một lão phụ nhân vô tội, điều này đối với Vân Dương mà nói, so với chính diện quyết chiến với Hà Hán Thanh còn khiến hắn khó xử hơn!
Trên mặt lão phụ nhân hiện ra vẻ hiểu rõ, cũng không miên cưỡng nữa:
- Mễ Không Quần nói hắn hối hận, nói hắn xin lỗi ta... Kỳ thực, từ lúc trẻ tới giờ, hắn vẫn không biết là hắn xin lỗi ta vì cái gì...
Lãnh khốc!
Giống hiện như trái tim được khắc từ băng, kẻ làm trí giả, mưu sĩ, có được một trái tim băng là tốt, nhưng đối với Vân Dương mà nói, như vậy lại không được hoàn mỹ!
Có máu có thịt, mới là người.
- Vô Âm, có đôi lúc, cần phải nhìn thấy nhân gian tình ý.
Vân Dương nói khẽ:
- Cho dù là địch nhân, cũng chỉ là do lập trường khác biệt. Chúng ta muốn giết bọn chúng là một chuyện, nhưng lại không được phủ nhận toàn bộ tình cảm của bọn hắn, dù sao hai cái cũng không liên quan đến nhau.
- Thương Thiên vô tình, người lại phải cần có tình.
Thủy Vô Âm trầm mặt một chút:
- Có thể đây chính là khác biệt trong tính cách, trong mắt ta, địch nhân chính là địch nhân, bất kể là dùng cách nào để giết chết, đều coi như xong... Sao lại có tình cảm chen lẫn. Địch nhân có tình cảm phòng phú hay đạm bạc thì có liên quan gì đến ta? Thứ ta muốn, là mệnh của bọn hắn, không có quan hệ với tình cảm của bọn hắn.
Vân Dương thở dài, cảm nhận sâu sắc, nói đạo lý với kẻ máu lạnh này, căn bản là đàn gảy tai trâu.
- Thân phân hiện tại của ta là mưu sĩ, thứ ta quan tâm, là thắng bại sinh tử, trừ cái đó ra, sẽ không cân nhắc những yếu tố khác, vậy cái gì gọi là tình cảm, không có quan hệ với ta.
Thủy Vô Âm lạnh lùng nói:
- Lão đại, kỳ thực nhân tố lớn nhất làm hỏng đại sự từ xưa đến nay... Chính là cái gọi là tình cảm.
Vân Dương thở dài, không tiếp tục tranh luận vấn đề tình cảm.
Nói tình cảm với Thủy Vô Âm, nói đàn gảy tai trâu còn là nói tốt, tối thiểu đàn gảy tai trâu, trâu sẽ không phản bác lại, mà Thủy Vô Âm có thể phản bác đến ngươi cứng họng á khẩu không nói được lời nào!
- Hiện tại có mấy chuyện cần nhanh chóng xử lý.
Thủy Vô Âm chỉnh hợp lại tình báo của Cửu Thiên lệnh:
- Thứ nhất, dù Cửu Thiên lệnh vẫn trong khống chế, nhưng lòng người biến hóa, dùng sự sùng bái cùng uy vọng cá nhân để khống chế, khó tránh khỏi có chỗ sơ hở. Đề nghị chỉnh hợp lại lần nữa, tốt nhất là hoàn toàn chỉnh hợp nhân mã chín phương, hình thành chỉ huy thống nhất.
Vân Dương gật gật đầu:
- Không tệ.
Điển này đúng là điều tất yếu.
Hiện tại, Cửu Thiên lệnh thực sự là năm bè bảy mảng, muốn tụ lại cũng không dễ dàng, lúc trước tiểu đả tiểu nháo không cần nhiều tài nguyên thì không sao. Nhưng hành động kế tiếp càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục phân tán, cường độ không đủ chỉ là phụ, chỉ là bại lộ sẽ rất nguy hiểm.
Đông thời, yếu tố không thể khống chế càng lúc càng lớn.
Đây là điều nhất định phải cân nhắc, cần phải nhanh chóng ra tay giải quyết.