Ta Là Chí Tôn

Chương 220 : Tại sao lại là khói đen?

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Vân Dương điềm nhiên như không có việc gì:



- Điện hạ thấy cái tên này quen tai cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ngươi này cũng không phải nho sinh bình thường, hắn chính là lãnh tụ trong giới văn nhân Ngọc Đường, lại là lão thần ba triều, vô cùng nổi tiếng!



Tần Quảng Vương có chút nghi ngờ nhìn Vân Dương, loáng thoáng cảm thấy gia hỏa này đang đào hố cho hắn nhảy vào, nhưng lại không biết cái hố này ở nơi nào.



Hà Hán Thanh này là lãnh tụ giới văn nhân Ngọc Đường, là lão thần ba triều... Đặt ở triều đình, hắn là nhân vật không tầm thường, nhưng đối với Nhất Điện Tần Quảng Vương mà nói, cho cùng cũng chỉ là một lão nho sinh, thực đúng là không có gì ghê gớm lắm!



- Chờ ta trở về tra lại danh sách đặc biệt của Sâm La đình đã.



Nhất Điện Tần Quảng Vương chơi trò cẩn thận, nói một câu chắc chắn:



- Chỉ cần tra thấy bình thường, việc này ta làm chủ cho ngươi.



Vân Dương liếc mắt một cái:



- Đại ca, chỉ có chút chuyện nhỏ ấy mà còn cần trở về điều tra, ta còn tưởng với phách lực của ngài nháy cái là có thể quyết định, đợi chút nữa ngươi rời đi một cái, việc này liền xong rồi còn đâu... Nhất Điện Tần Quảng Vương, chậc chậc... Nếu việc này truyền ra ngoài, thực có chút... A.



Mặt mày Tần Quảng Vương đỏ lên:



- Đây là lệ cũ của Sâm La đình ta, vô luận là nhiệm vụ gì, đều phải tra trước một cái, đây là bổn phận của sát thủ, sát thủ thực hiện bổn phận của mình, sao lại nói là mất mặt?



Vân Dương thở dài:



- Thế nhưng, một sát thủ siêu cấp trong truyền thuyết, nhận một cái mua bán nhỏ, còn phải lo lắng nhiều như thế... Tần Quảng Vương điện hạ, mặc dù ta hiểu rõ, một tổ chức sát thủ cần tuân thủ kỷ luật nghiêm ngặt, hơn nữa còn một số nhân vậy, hoặc nói là nhiệm vụ không thể nhận.



Tần Quảng Vương cảm thấy đại não phình lớn:



- Khó được Vân công tử hiểu chuyện như thế, quy củ của chúng ta đôi lúc có chút bất đắc dĩ, chính xác là có mấy chuyện không thể làm, có mấy nhiệm vụ không thể nhận, có mấy người là không thể giết. Một khi động tới mấy điều này, rất dễ khiến bản môn rước lấy phiền phức, thậm chí tai họa ngập đầu.



Vân Dương nói:



- Nhưng danh sách những nhân vật nguy hiểm này, khẳng đỉnh Sâm La đình rất trận trọng, nhân vật cao tầng càng phải nhớ trong lòng a?!



Tần Quảng Vương khẳng định:



- Đó là điều đương nhiên.



- Nói cách khác, những nhân vật thủ lĩnh Sâm La đình, tỷ như Thập Điện điện chủ, nhất định phải luôn ghi nhớ trong lòng. Đúng không?



Vân Dương nói:



- Ta có thể hiểu thành: những cái tên này đều có trong đầu các ngươi, hơn nữa, chỉ cần người khác nhắc tới, là ngươi liền biết không thể nhận. Đúng không?



Tần Quảng Vương nghĩ nghĩ:



- Đúng, nhìn chung hiện nay, người mà không thể giết cũng không có mấy người, chí ít đối vưới Sâm La đình mà nói, cực kỳ bé nhỏ, ít càng thêm ít!
Vân Dương thân thiết cười cười:



- Đa tạ Tần Quảng Vương điện hạ đã giảm giá 20%, giúp ta tiết kiệm được hai mươi lượng bạc ròng! Từ chối thì thật bất kính, mà nhận thì lại hổ thẹn, như vậy đi, tối nay ta mời khách, điện hạ muốn ăn gì?



Tần Quảng Vương trừng tròng mắt, rất muốn nói: ta mới nói, một triệu là giá sau khi giảm a...



Nhưng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Dương, hắn lại không tài nào nói ra được?



Mơ hồ thu tiền, sau đó lấy khế ước Sâm La đình, hai bên cùng ký tên đồng ý, một chùm máu tươi hóa thành khói đen xông lên trời.



Khé ước lập tức có hiệu lực.



Tần Quảng Vương nhìn khói đen bay lên trời, bờ môi không ngừng run rẩy.



Cái này lạ a!



Chỉ là khế ước giết một tên nho sinh, sao lại có khói đen bay lên? Đây chính là dấu hiệu khế ước cao cấp được Thiên Đạo thừa nhận a...



Theo lý mà nói, nhiều nhất cũng chỉ bốc khói trắng mới phải.



Coi như lúc nhận nhiệm vụ giết Bạch Y Tuyết, cũng chỉ bốc một đạo khói xanh mà thôi...



Sao bây giờ lại là khói đen?



Chẳng nhẽ ngoại trừ thân phận lãnh tụ giới văn nhân, lão thần ba triều, Hà Hán Thanh kia còn có thân phận khác?!



Nhưng khế ước đã có hiệu lực, ai cũng không được đổi ý, nếu không sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt. Tần Quảng Vương thầm nhủ, âm thầm cầu nguyện: nhất định là tên này đối với Ngọc Đường quá trọng yếu... Chỉ hy vọng như thế!



- Đi đi đi, tối nay ta mời khách!



Vân Dương nhiệt tình mời mọc:



- Ta biết thân phận điện hạ không thích hợp lộ diện trước mặt mọi người... Lão Mai! Lão Mai!



Kêu to hai tiếng, Lão Mai bước nhanh tới:



- Công tử có gì phân phó?



- Ừm, đến cửa hàng ngon nhất, lấy đồ ăn tốt nhất, cầm rượu ngon nhất! Tối nay ta muốn chiêu đãi Tần Quảng Vương điện hạ, hai ta phải uống đôi chén.



Vân Dương hào phóng nói.



- Không cần.



Lúc này, Tần Quảng Vương đã có cảnh giác nhất định, vội vã trở về kiểm tra, đến tột cùng hắn nhận nhiệm vụ thế nào a, sao còn tâm tình ở lại uống rượu?