Ta Là Chí Tôn

Chương 221 : Các huynh đệ, ta chọc thủng trời rồi

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


- Ta về còn có chuyện... Đa tạ ý tốt của công tử, lần sau gặp lại!



Tần Quảng Vương nói, thầm hạ quyết tâm: bản thân hắn nói như vậy, Vân Dương khẳng định sẽ giữ lại, nhưng mặt kệ Vân Dương làm thế nào để giữ lại, hắn cũng không thể ở lại...



Chuyện lớn rồi a.



- A, thì ra là thế, nếu điện hạ có chuyện bận, thì ta cũng không cưỡng ép điện hạ ở lại, nếu là trễ nải đại sự của điện hạ thì thật không tốt.



Vân Dương tươi cười chân thành, chắp một tay:



- Chúc điện hạ thuận buồm xuôi gió, rảnh rỗi nhất định phải thường tới nhà ta chơi a.



Lúc Tần Quảng Vương rời khỏi Vân phủ, chỉ thấy ruột gan xoắn xuýt.



Sao mỗi câu nói của gia hỏa này đều không theo lẽ thường a?



Theo lý mà nói, chủ nhà nhất định phải thịnh tình mà mời khách ở lại, sau đó khách nhân từ chối nhã nhặn. Lúc ấy chủ nhà không phải càng thêm nhiệt tình giữ lại sao? Coi như thực không muốn giữ lại, cũng phải khách sáo hai câu chứ?



Nhưng vị vân công tử này lại...



Quá thành thật!



Thực sự quá thành thật...



Chỉ là, thành thật như thế khiến lòng ta có chút khó chịu a...



Được rồi, vẫn là nên nhanh chóng trở về, điều tra nội tình đằng sau tên Hà Hán Thanh kia đi, đó mới là chuyện đứng đắn!



Nhất Điện Tần Quảng Vương tự nói với chính mình.



Chuyện hôm nay, luôn khiến hắn có một cảm giác vi diệu, ẩn ẩn cảm thấy, liệu có phải bản thân mới nhảy hố không a...



Tần Quảng Vương hóa thành một trận minh vụ, rời đi nhanh như chớp....



Một hồi lâu sau...



Tại một nới vô cùng bí ẩn.



Tần Quảng Vương quát to một tiếng, mặt cắt không còn giọt máu, giống hệt như người chết được mấy ngày.



Toàn thân hắn run rẩy, hai con mắt trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, kêu rên một tiếng:



- Tên hỗn đản đáng giận, lão tử bị ngươi lừa thảm rồi a...



Vốn dĩ đang tra danh sách cấm kỵ, xác định không có tên Hà Hán Thanh, Tần Quảng Vương mới thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng lại tiện tay đọc qua danh sách nguy hiểm, hắn mới phát hiện ngoài ý muốn.



Danh sách cấm kỵ của Sâm La đình, ý nghĩa chân chính đó là... Những người trong danh sách, có thể không giết thì không nên giết, nếu giết sẽ rước lấy phiền phức to lớn, nhưng loại này, cũng không phải tuyệt đối không được động, chỉ cần cái giá đủ cao, vẫn có thể giết...



Nhưng một danh sách nguy hiểm khác là hoàn toàn khác biệt.



Cái gọi là danh sách những nhân vật nguy hiểm... Nhân vật trên danh sách này thực quá mức nguy hiểm, nguy hiểm đầu tiên được thể hiện ở thực lực cao đến kinh người, ngươi chưa hẳn có thể giết được hắn, thậm chí còn có nguy cơ bị giết ngược. Thứ yếu, đó chính là coi như giết được mục tiêu, chuyện này sẽ còn tiếp tục, thế lực sau lưng mục tiêu có thể khiến Sâm La đình gặp nguy hiểm lớn lão, thậm chí là tai họa ngập đầu!



Loại người này, tuyệt đối không thể đ-ng!
- Giờ ngươi có giết ta, cũng vô dụng, bắt ta đưa cho hắn cũng không làm được gì, bởi... Đã đắc tội, không có cơ hội cứu vãn.



Vân Dương cười rất ôn nhu.



Bạch y tuyết cứng họng, bi phẫn:



- Ngươi... Ngươi lừa ta thật thảm!



- Sau này, ngươi sẽ không hối hận.



Vân Dương mỉm cười.



Chỉ là, nụ cười này vào trong mắt bạch y tuyết khiến hắn chỉ muốn đấm một cái!



Choáng váng nửa ngày, bạch y tuyết mới nhớ tới:



- Nhưng... Coi như... Nhưng, người... Căn bản không có lý do lừa được Tần Quảng Vương a...



- Ta có!



Vân Dương bình tĩnh nói:



- Hơn nữa, ta có nắm chắc.



- Nắm chắc?



Bạch y tuyết ngơ ngác, Tần Quảng Vương là người thế nào? Chẳng nhẽ còn không biết thân phận Hà Hán Thanh?



Bạch y tuyết càng nghĩ càng hồ đồ. Nhưng thấy dáng vẻ tươi cười của Vân Dương, rốt cục nhận ra, bộ não nhỏ như hạt dưa của mình không thể so sánh với vị vân công tử trước mắt, thực sự không đáng nhắc tới.



Không đoán, vẫn là nên thành thực hỏi đi.



- Vân... Vân công tử, ngươi dựa vào cái gì để làm được?



Bạch y tuyết nói có chút cà lăm.



Vân Dương nhìn bạch y tuyết đầy ý vị thâm trường, nở nụ cười nhàn nhạt:



- Bởi vì ngươi, ta làm được.



- Bởi vì ta?



Bạch y tuyết như hòa thượng ngốc, sờ không thấy đầu não, chuyện này, lại có quan hệ gì với ta?



Bạch y tuyết cảm thấy dung lượng não không đủ dùng một cách nghiêm trọng, không biết có phải ảo giác hay không, dù sao kể từ ngày bị thương, buộc phải vào Vân phủ tị nạn, đầu óc của hắn bắt đầu không đủ dùng, rõ ràng hạ quyết tâm mượn chuyện hưng sự vấn tội để đến tị nạn, lại bị khí thể của Vân Dương đảo ngược tới hai ba lần, lột đến da mặt hắn không còn một mảnh, nhưng lại không thể không theo.



Sau đó, toàn bộ trân tàng của hắn biến thành phế phẩm, hắn mới hỏi hai câu, liền bị mắng như máu chó xối lên đầu, thiếu chút là sụp đổ tại chỗ.



Nhưng điều chân chính khiến bạch y tuyết cảm thấy sụp đổ, cảm thấy sợ hãi, thậm chí là kinh hoảng, đó là hôm nay Nhất Điện Tần Quảng Vương giá lâm, Vân Dương nói hai ba câu, liền có thể dẫn Tần Quảng Vương nhảy hố mà không biết, còn thuận tay làm ra cái Thiên Đạo chứng kiến, rõ ràng là xu thế hố người không đền mạng a.



Lại nhớ lại lúc trước, bản thân mình chẳng nhẽ không phải là tiền lệ trước Tần Quảng Vương? Vân Dương chỉ bắt chước làm lại, thay thuốc không đổi thang mà thôi?!