Ta Là Chí Tôn

Chương 226 : Lửa thiêu

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Thẩm Ngọc Thạch lộ ra một tia khoái ý tàn khốc:



- Lão cố chấp kia vẫn muốn bắt được nhược điểm của ta, điểm này ta há có thể không biết?



- Thế nhưng lão chọc phải ta, lão phải trả giá đắt, ta rõ ràng cho hắn biết, là ta hại vợ hắn, là ta giết cấp dưới của hắn, là ta chơi tàn con của hắn!



Thẩm Ngọc Thạch nói:



- Sau đó ta ngày ngày đi theo bên hắn, hắn đi tới đâu, ta theo tới đó. Hẳn ngươi cũng biết, ngày ngày đều nhìn thấy thảm trạng của đối thủ, đó là chuyện vui cỡ nào a?!



Vân Dương nhíu mày:



- Chuyện vui?



- Đương nhiên là chuyện vui!



Thẩm Ngọc Thạch cười ha ha, tâm tình thứ sướng:



- Rõ ràng hắn biết là ta làm, nhưng lại không thể bắt được chứng cứ, không trị được tội của ta, trong bóng tối cũng không thể làm gì ta. Thậm chí liền lĩnh dùng võ lực để giải quyết, cũng không thể tìm thấy chiến lực có thể đối phó ta. Sau đó ta còn đi ngay sau hắn, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng trao cho hắn một cái ánh mắt đầy đắc ý...



- Ta thích nhất là cảm giác như vậy, nắm giữ đùa bỡn chà đạp, chuyện vui như vậy, không thể dùng bút mực có thể hình dung, cũng không phải ngôn ngữ có thể miêu tả, quả là vui vẻ đến vô cùng, ha ha ha...



Vân Dương không còn gì để nói.



Ngô Liệt bị hắn hành hạ nhiều năm như vậy mà còn không có sụp đổ phát điên, còn có thể chính trực làm việc, tâm tính kiên định, quả thật là không dễ, có thể nhịn được việc người khác không thể nhịn, quả là cao minh! Nhưng cũng quá khó khăn!



Thẩm Ngọc Thạch cười vui vẻ vô cùng:



- Không chỉ trước đó, còn có hiện tại, hay tương lai, ta còn muốn một mực theo hắn, một mực nhìn hắn, nhìn dáng vẻ hận ta tận xương của hắn, rõ ràng hắn biết mọi chuyện, nhưng lại vẫn cứ không có biện pháp nào làm gì được ta... Hắn không phải là quan tốt sao? Ta để hắn tốt đến cùng! Nửa đời sau đều phải sống dưới ánh mắt của ta, ha ha ha...



- Lão bà cùng nhi tử của hắn đều bị ta phế, coi như hắn muốn liều mạng với ta, cũng không dám chết... Bởi người nhà hắn còn cần hắn chăm sóc.



Thẩm Ngọc Thạch ngửa mặt lên trời cười to:



- Thoải mái! Ta thích nhất mấy chuyện như vậy! Chờ Ngô Liệt chết rồi, ta sẽ tiếp tục tìm một người tương tự hắn, làm tiếp... Đây quả thực là chuyện vui vẻ lớn nhất đời người!



Vừa nhắc đến chuyện này, Thẩm Ngọc Thạch lại bắt đầu thao thao bất tuyệt, tựa hồ như đây chính là chuyện đắc ý nhất trong cuộc đời hắn, nói một mạch rõ ràng. Hiển nhiên, đối với chuyện này, hắn cảm thấy bản thân rất có thành tựu.



Thế nhưng Vân Dương đã không muốn nghe tiếp.



Chuyện phát rồ như thế, thế mà kẻ trước mắt có thể vui sướng đến vậy, hiển nhiên loại người này đã hoàn toàn mất hết nhân tính.



- Ngoại trừ chuyện liên quan đến Ngô đại nhân ra, ta còn muốn biết, Thẩm đại nhân có vị trí gì trong Tứ Quý lâu? Trong mật thất này có bí mật gì?
Tựa như hư không tiêu thất, triệt để không lưu lại chút tung tích, hoàn toàn không có vết tích nào chứng minh hắn từng tồn tại!



- Ngươi không nên để ta tới gần như vậy.



Một thanh âm băng lãnh thăm thẳm vang lên.



Thẩm Ngọc Thạch đột nhiên cảm thấy nóng rát. Đập vào mắt hắn là một đám lửa!



Oanh!



Đám lửa này, toàn bộ bám lên người hắn, lốp ba lốp bốp, liên tục thiêu đốt.



Hỏa diễm bạo khỏi trên thân thể hắn!



- Ngao...



Thẩm Ngọc Thạch kêu thảm một tiếng, đau đến không muốn sống.



Hắn bỗng hít một hơi, sinh mệnh chi khí ẩn sâu trong đan điền bộc phát, hiển nhiên là đang thôi động bí pháp, muốn lấy sinh mệnh nguyên lực cưỡng ép dập tắt hỏa diễm. Thế nhưng một hơi này của hắn, lại kéo theo một sợi hỏa diễm chui vào.



Theo một tiếng “Oanh” nhỏ, thất khiếu của hắn bắt đầu xuất hiện khói đen!



- A a ~~~



Thẩm Ngọc Thạch chịu cảnh hỏa diễm công kích từ cả trong lẫn ngoài, sợ đến vỡ mật, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng, tay chân luống cuống, trường kiếm rơi xuống đất kêu leng keng, thân thể lăn chục vòng trên đất.



Kỳ thực trong nháy mắt này, Thẩm Ngọc Thạch đã thu dục tới bốn năm loại bí pháp, ý đồ muốn loại trừ thế hỏa giáp công, thế nhưng hỏa diễm càng cháy càng mạnh, không thể khu trừ, vô tận bất diệt.



Sau một chốc, trên người Thẩm Ngọc Thạch phát ra một mùi thịt nướng.



- Ngươi là... Hỏa... Tôn... Ngươi ngươi ngươi... Điều đó không có khả năng...



Thẩm Ngọc Thạch thê lương kêu lên, thân thể vẫn lăn qua lăn lại, hỏa diễm càng đốt càng mạnh.



Nhưng hỏa diễm này chỉ đốt thân thể Thẩm Ngọc Thạch, trừ cái đó ra lại không tổn thương tới bất kỳ thứ gì trong mật thất, ngay cả một trang giấy cũng không bị phá hủy.



Thẩm Ngọc Thạch nhảy dựng lên, điên cuồng xông ra ngoài, nhưng hỏa diễm hóa thành mảnh dài trói hai chân hắn lại, vừa thiêu đốt vừa kéo ngược, hai bên lôi kéo, trong nháy mắt bắp đùi hắn cháy thành than cốc, Thẩm Ngọc Thạch nhất thời té ngã trên mặt đất, rốt cục không thể đứng dậy nữa.



Chưa từ bỏ ý định, hắn dứt khoát lấy tay cào đất, dùng sức bò ra bên ngoài, nhưng liệt hỏa tiếp tục thiêu đốt, ngón tay cũng bị đổi thành màu trắng.



Rắc một tiếng, ngón tay bị thiêu, lại dùng lực lập tức gãy răng rắc!