Ta Là Chí Tôn

Chương 225 : Tuyệt cảnh?

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Nhìn thân thể không nhuốm bụi trần của Vân Dương, thậm chí ngay cả lỗ nhỏ trên quần áo cũng không có, hắn hiểu rõ, đối phương căn bản không hề bị đống ám khí dày đặc kia động đến dù chỉ một cây.



Thẩm Ngọc Thạch nhìn Vân Dương ngồi trên ghế, hỏi từng chữ:



- Ngươi là ai?



Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:



- Câu hỏi này, nên là ta hỏi ngươi mới đúng. Thẩm Ngọc Thạch, ngươi là ai?



- Bằng hữu, người mắt sáng không nói tiếng lóng.



Thẩm Ngọc Thạch đứng chắp tay, nhàn nhạt nói:



- Nếu ngươi có thể tìm tới nơi này, tin rằng là có mục đích riêng, đại khái có thể nói thẳng. Ngươi đã biết bản tọa là người Tứ Quý lâu, vậy ngươi hẳn phải biết, Tứ Quý lâu là tồn tại như thế nào!



Hắn chậm rãi nói:



- Ngay cả thiên hạ đệ nhất cao thủ như Lăng Tiêu Túy, năm đó cũng phải nhượng bộ lui binh, nếu ngươi muốn chọc vào Tứ Quý lâu, cần phải tự đánh giá lại năng lực của mình.



- Ồ?



Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:



- Nói như vậy, ngươi chính là người Tứ Quý lâu?



Thẩm Ngọc Thạch cười hắc hắc:



- Bây giờ còn hỏi câu đấy, ngươi cảm thấy thú vị lắm à?



Sắc mặt hắn biến đổi, ngoan lệ nói:



- Nói thẳng mục đích của ngươi đi, nếu không quá đáng quá, ta có thể thả ngươi đi, coi như... Kết giao một người bạn! Nếu là... Hắc hắc, bằng hữu, ngươi cứ đợi sự truy sát của Tứ Quý lâu đi!



Vân Dương nghiêng đầu:



- Thẩm đại nhân, Thẩm thị lang, ngươi nghĩ Tứ Quý lâu có thể làm gì ta?



Thẩm Ngọc Thạch thản nhiên nói:



- Ta đã nhìn thấu tu vi của ngươi, có lẽ ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cũng không có bất cứ hy vọng nào có thế bắt được ta!



Hắn chắp một tay ra sau lưng, một tay khác chỉ về bốn phía:



- Nếu ngươi có thể đến đây, hẳn cũng biết chỗ ảo diệu của Càn Khôn Ám Môn... Trong mật thất này, có tới mười cánh cửa thông tới các nơi bên ngoài.



- Mặc dù ta không phải đối thủ của ngươi, nhưng vẫn có thể chống trả một hai, nếu ngươi không thể bắt ta trong nháy mắt! Chỉ cần ta có thể thoát được từ bất cứ cửa nào, như vậy từ nay về sau, ta có thể cam đoan...



Trên mặt Thẩm Ngọc Thạch hiện lên thần sắc tàn khốc, nói từng chữ:
- Không thể hù dọa ngươi, lại còn đưa bản thân vào tuyệt cảnh. Âu cũng là số mệnh. Có điều, trước khi chết, Thẩm đại nhân có thể giải thích cho ta mấy điều hay không?



Thẩm Ngọc Thạch cảm thấy đối phương đã hoàn toàn nằm trong khống chế của mình, nói:



- Ngươi có điều gì thắc mắc?



Vân Dương nói:



- Thắc mắc mà không hỏi rõ, có chết cũng không thoải mái, nếu Thẩm đại nhân có thể giải đáp cho ta, như vậy vô luận Thẩm đại nhân cần gì từ ta, ta tuyệt không chối từ!



Thẩm Ngọc Thạch lạnh lùng:



- Nhưng ngươi vẫn phải chết, hiện tại, ngươi không thể không chết, dù có dùng bất cứ tình báo nào cũng không thể đổi được cái mạng của ngươi!



- Ta biết ngươi không giết ta diệt khẩu không được, nhưng chết thì chết, nếu có thể trở thành quỷ minh bạch, vẫn tốt hơn a.



Vân Dương rất thức thời mà nói.



- Vậy trước phải cho ta thấy thành ý của ngươi, lấy mặt nạ của ngươi xuống!



Thẩm Ngọc Thạch lạnh lùng nói.



Vân Dương rất sảng khoái lấy mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt trung niên thon gầy hơn bốn mươi tuổi.



Trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.



- Kỳ thực nghi ngờ của ta cũng không nhiều, vấn đề thứ nhất... Tai họa của nhà Ngô Liệt, là ngươi làm?



Vân Dương nói.



- Ngô Liệt?



Thẩm Ngọc Thạch đột nhiêu chau mày:



- Là gia hỏa kia phái ngươi tới? Nếu đúng là hắn phái ngươi tới, thực đúng là ngoài dự liệu của ta a...



Vân Dương không đáp.



Nhưng Thẩm Ngọc Thạch lập tức phủ nhận:



- Không, tuyệt đối không thể là lão cố chấp kia. Hắc hắc... Lão cố chấp kia một là không có tài lực, hai là hắn tuyệt đối không làm chuyện như vậy, nếu nói hắn phái ngươi tới, chi bằng nói trong lúc vô tình, ngươi biết tao ngộ của hắn, bởi vậy nên tìm tới ta, mới thành cuộc gặp gỡ hôm nay!



Vân Dương chỉ nhìn hắn, không nói một lời.



Cách nói này của Thẩm Ngọc Thạch không sai, chí ít cũng đúng một nửa, không có Ngô Liệt, Vân Dương sẽ không sớm ra tay với hắn như thế!



- Nếu như thực vì Ngô Liệt mà tới, vậy ta không ngại nói cho ngươi, tao ngộ của Ngô Liệt, đúng là ta làm! Tại sao?