Ta Là Chí Tôn

Chương 224 : Giết đến tận cửa đi

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Thần sắc Ngô Liệt xoắn xuýt, lẩm bẩm nói:



- Không có chứng cứ, định tội bằng cách nào, tại sao có thể giết người? Sao có thể giết người? Như vậy... Chẳng phải là...



Trong lúc hắn đang thì thào tự nói, lại ngạc nhiên phát hiện, vị Phong Tôn đại nhân trước mắt đã biến mất.



Không biết lúc nào, vậy mà vô thanh vô tức biến mất...



Ngô Liệt run lên một hồi, lẩm bẩm:



- Luật pháp... Há có thể vượt qua? Không có chứng cứ... Không được quy củ nha...



...



Ngay khi Ngô Liệt còn đang xoắn xuýt. Vân Dương đã sớm hòa thành một cỗ thanh phong, thoáng chốc đã bay qua mười dặm, tới thẳng nhà Hình bộ Thị lang Thẩm Ngọc Thạch.



Đây là một căn nhà cực kỳ bình thường. So với nhà của các vị quan viên khác thực đúng là khiêm tốn mộc mạc.



Vân Dương hóa gió vô hình, trực tiếp bay thẳng vào tòa nhà, chỉ có chuông gió trước cửa đinh linh linh một trận rất nhỏ, báo hiệu có gió nhẹ thổi qua.



Trong phủ, mấy tên hộ vệ đang túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoàn toàn không thèm để ý đến động tĩnh ngoài cửa. Vân Dương tra xét một vòng, thế mà chỉ có thư phòng là sáng đèn, có người trong đó.



Còn hậu viện, tất cả sương phòng chính phòng đều tối om, không có bất kỳ người nào ở lại.



Cho thấy vị Thẩm Ngọc Thạch đại nhân này không có gia quyến ở cùng.



Thậm chí ngay cả thị nữ, tiểu thiếp cũng không có.



Mà vị Thẩm đại nhân này, vẫn đang an tĩnh đọc sách trong thư phòng.



Nhìn qua, thực sự đúng là một bộ thong dong, một thân chính khí. An tĩnh lạnh nhạt, liêm khiết thanh bạch.



Chỉ thấy trước mặt hắn, ba sợi râu đen tung bay trước ngực, tóc đen nhánh, chải vuốt gọn gàng, ngẫu nhiêu lộ ra vài sợi tóc bạc, biểu thị hắn cũng không còn trẻ nữa.



Vân Dương chú ý sách trong tay Thẩm Ngọc Thạch, là một tập thơ của cổ nhân. Thẩm Ngọc Thạch đọc thơ say xưa ngon lành, ngẫu nhiên còn duỗi ngón tay làm viết, viết mấy chữ lên không, sau đó lại lộ ra vẻ tán thưởng.



- Thật tiêu sái.



Vân Dương cũng không nhịn được mà khen một câu.



Người làm nhiều chuyện ác như vậy, lại có thể thong dong tiêu sái đến thế, tố chất tâm lý của người này, cũng thực là trâu bò tới lật trời.




Vừa mới đi được ba trượng, còn chưa tới dưới đáy ám đạo, lại phát hiện từ bốn phương tám hướng bay ra vô số ám khí, lít nha lít nhít, hoàn toàn không có kẽ hở đáng nói.



Còn có rất nhiều khói độc thổi ra, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu xuất hiện, chủng loại vô cùng phong phú.



Một đám ám ám khí mảnh như lông trâu bao phủ khắp nơi.



Tại một bên khác, càng có một thanh đại trùy kỳ dị đập tới, sở dĩ nói là kỳ dị, bởi vì cấu tạo thanh đại trùy nàyừa khít với thông đạo, coi như người gầy yếu hơn nữa, cũng không có khả năng lách qua...



Chỉ tiếc, công kích có nghiêm mật cũng vô dụng, Vân Dương hóa thân thành gió thổi ngang qua, bay thẳng qua làn mưa ám khí lít nha lít nhít, lướt qua mười trượng, thẳng đến chô ngoặt, không nghĩ ngợi, trực tiếp bay đi.



Sau lưng, một tiếng rỗng vang lên:



- Tặc tử, đứng lại cho ta!



Vân Dương sao có thể đứng lại, ngược lại, tốc độ càng thêm nhanh chóng, “Hô” một tiếng, lướt qua mười bảy trượng, xuyên thẳng qua làn mưa ám khí, cơn gió bay đến một chỗ rẽ khác, đưa tay ấn sang bên, thanh âm ken két vang lên.



Thình lình lại có một cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra.



Giống như trước, có vô số ám khí bay ra, người thường tuyệt không tránh khỏi.



Thế nhưng thân thể Vân Dương như thực như ảo, dù có ngàn vạn ám khí xuyên thân mà qua cũng không thể thương tổn đến hắn.



Cánh cửa ngầm thứ hai mở ra một đường nhỏ, một đạo ánh sáng xanh đuổi theo sau lưng Vân Dương, một thanh kiếm bắn ra kiếm khí chói mắt chém xuống.



Thế nhưng thân hình Vân Dương đã như quỷ mị lướt qua kẽ hở nhỏ mới mở, để lại đạo kiếm khí sau lưng.



Lại lướt qua ba trượng, hai mắt Vân Dương bỗng tỏa sáng, trước mắt hắn là một mật thất với phương viên chừng mười trượng, bốn phía khảm đầy dạ minh châu, rõ ràng đã vào lòng đất mấy chục trượng, mà lại có thể chiếu sáng như ban ngày.



Chỉ là, bài trí trong mật thất vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái ghế.



Thân thể Vân Dương cuốn một cái, lập tức đến trên ghế. Đợi Thẩm Ngọc Thạch bám đuôi truy vào, chỉ thấy người áo đen, che mặt, lộ đôi mắt tràn đầy vẻ mỉa mai nhìn hắn, ngang nhiên ngồi trên ghế, một khí thế bễ nghễ lộ rõ hoàn toàn.



Trong đôi mắt tràn đầy sát khí của Thẩm Ngọc Thạch cũng không cách nào che dấu vẻ kinh nghi cùng kiêng kỵ, vừa rồi hắn toàn lực tập kích, lại có vô số cơ quan trong thông đạo được mở ra, tại sao không thể ngăn trở đối phương dù chỉ một chút?



Tu vi của đối phương, đến cùng đạt đến trình độ nào?



Phải hiểu, những cơ quan ám khi của hắn, đạt đến trình độ mưa gió không lọt.



Vô luận thế nào cũng không thể hiểu nổi, một người sống sờ sờ, đến cùng làm thế nào mới có thể xuyên qua đám ám khí kia mà không chút thụ thương?