Ta Là Chí Tôn

Chương 223 : Kẻ ti tiện

Ngày đăng: 09:01 30/04/20


Mễ Không Quần chết rồi.



Khi người trong cung phát hiện thi thể của Mễ Không Quần, đã là buổi chiều ngày thứ hai.



Nhìn thi thể huyết nhục mơ hồ của Mễ Không Quần, đại nội tổng quản Khương Trung giận tím mặt, phân trách nhiệm điều tra rõ ràng.



Mà tin tức này, khiến toàn bộ hoàng cung vì thế mà chấn động.



Mễ Không Quần không phải nội thị bình thường, bỏ qua thân phận chưởng quỹ nội khố, còn là cao thủ bát trọng đỉnh phong, thực lực có thể giao đấu với tứ đại công tử, thậm chí nhận một kiếm của Lăng Tiêu Túy mà không chết, sớm đã làm cho hoàng thất phải kiêng kỵ, cường giả như vậy, lại chết một cách vô thanh vô tức, há có thể khiến người không sợ hãi, ai nấy đều cảm thấy bất an, dưới tình huống như vậy, về công về tư, đều phải toàn lực tra rõ!



Vân Dương lần thứ hai đến nhà Hình bộ Thượng thư Ngô Liệt.



- Chúc mừng Ngô đại nhân.



Vân Dương cẩn thận kiểm tra:



- Hiện tại, thân thể lệnh lang đã coi như hoàn toàn khôi phục, có thể hương thọ như người thường.



Ngô Liệt hớn hở ra mặt, luôn miệng nói tạ ơi.



- Có điều... Lệnh lang bị bệnh nhiều năm, bản nguyên cũng vì đó mà tổn thương, lại thêm thể chất trời sinh không được tốt lắm...



Vân Dương cân nhắc nói:



- Sau này chỉ có thể đạt được thành tự trên phương diện văn tài học vấn... Tuyệt đối không thể tu luyện huyền khí, cố gắng chỉ có thể khiến thân thể hao tổn...



Ngô Liệt cười thỏa mãn đến cực điểm:



- Ta hiểu, ta hiểu, chỉ cần con ta có thể hương thọ như người thường là chuyện quá tốt rồi, lão phu có nằm mơ cũng chả nghĩ tới sẽ có hôm nay, sao còn dám có yêu cầu xa vời.



Hắn hơi cười:



- Lại nói, thường nói cùng văn phú võ, muốn luyện võ, không chỉ cần thiên phú, còn cần đại lượng tiền của, mà nhà chúng ta... Nói là nghèo rớt mông tơi cũng không kém bao nhiêu, sao có thể cung cấp cho một võ giả tu luyện trưởng thành, tiểu nhi nhà ta có thể an an ổn ổn làm một thư sinh không thẹn với lương tâm... Đã là chuyện mà trước đó ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, được như giờ, lão phu đã thấy vừa lòng thỏa ý.



Vân Dương nói:



- Ngô đại nhân có tấm lòng rộng mở, tại hạ vui lòng phục tùng.



Ngô Liệt đầy cảm kích nói:



- Là Ngô mỗ phải cảm on Phong Tôn đại nhân mới đúng, ân tình của Phong Tôn đại nhân đối với Ngô gia ta như trời cao đất rộng, lão phu... Lão phu... Thực không thể báo đáp.



Lúc này Ngô Liệt đã cảm động tới rơi nước mắt.




- Không biết Phong Tôn đại nhân có thể hiểu được cảm giác này của lão phu?



Vân Dương cũng không nhịn được mà đưa tay xoa mặt.



Im lặng không nói.



Nghe đến đó, hắn cũng thay Ngô Liệt mà cảm thấy rùng mình.



Vị Thẩm Ngọc Thạch này, cũng có thể nói là người hiếm thấy số một, hơn nữa lại là người ác độc đến không ngờ...



Thực không có người nào như hắn.



Ta hại lão bà của ngươi, hại con của ngươi. Sau đó ngày ngày ta lượn qua lượn lại trước mặt ngươi. Ngươi đi đến đâu ta theo đến đó, ta thích xem cái bộ dạng hận thấu xương, nhưng lại không thể làm gì ta của ngươi...



Trong nháy mắt, Vân Dương hạ quyết tâm.



Thẩm Ngọc Thạch này, hắn giết định!



Trên thế giới này, sẽ có người nói dối, có người mượn đao giết người, nhưng người như vậy, truyệt đối không phải là Ngô đại nhân trước mắt này!



Nếu Ngô Liệt đã nói người này có vấn đề, như vậy, người này nhất định có vấn đề!



Đối với điểm này, Vân Dương tín nhiệm Ngô Liệt tuyệt đối!



Chỉ riêng điều Ngô Liệt nói, coi như Thẩm Ngọc Thạch không phải người Tứ Quý lâu, cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm tiêu diệt hắn của Vân Dương!



- Xem ra vị Thẩm Ngọc Thạch này thực có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn!



Vân Dương trầm ngâm.



Ngô Liệt nói:



- Người này nhất định có vấn đề, nhưng, trong tay ta không có bất kỳ chứng cớ nào có thể định tội người này, không thể bắt hắn lại? Hơn nữa ta càng tin tưởng, nếu chúng ta mưu toán chế tài người này, đối phương có thể lấy ra vô số chứng cứ, nhân chứng, vật chứng, chứng mình thời gian, chứng minh chúng ta sai! Mà phía sau hắn, cũng có vô số quan viên triều đình làm chứng cho hắn!



Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:



- Ngô đại nhân là người làm hình luật, coi trọng chứng cứ không có gì đáng trách, nhưng ta... Cũng không phải người dùng hình luật mà làm việc a!



Hắn nhìn Ngô Liệt, nhẹ giọng cười nói:



- Ta giết người, không cần chứng cứ!