Ta Là Chí Tôn
Chương 229 : Hai mục tiêu
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Vân Dương trừng trừng mắt, dở khóc dở cười.
Tối qua Lục Lục ăn no đến bể bụng, quá mức hưng phấn, vì vậy sinh mệnh nguyên khí tản ra cũng vượt quá đoán trước của Vân Dương, cái vượt qua này không chỉ gấp hai gấp ba lần, mà là gấp mấy chục lần.
Mà tình huống đột phát này đưa đến kết quả chính là... Trực tiếp khiến mọi người tập thể tấn cấp!
Trong đó, người không hài lòng với trạng thái này nhất là Vân Dương.
Ba ngày trước hắn mới đột phát lục trọng, trong ba ngày dù đã lục lọi tìm kiếm, nhưng bởi thực chiến quá ít, nên tích lũy cũng rất nông cạn. Vừa mới luận bàn mấy trận với Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, căn bản chưa thể củng cố cơ sở, kiên cố cảnh giới trước mắt!
Một trận chiến thực sự duy nhất, cũng chỉ có trận đêm qua với Thẩm Ngọc Thạch mà thôi!
Nhưng mà dưới tình huống như vậy, người chịu ảnh hưởng trực tiếp bởi sự hưng phấn của Lục Lục là Vân Dương, vẫn từ huyền khí lục trọng sơ giai, một đường bị linh khí rót vào đẩy lên trung giai, cao giai, đỉnh phong, sau đó đột phá thất trọng, càng một đường hát vang tiến mạnh... Đến thất trọng trung giai!
Tiến độ này, dùng câu một bước lên trời để hình dung cũng không có gì quá đáng!
Chỉ là lần thăng cấp này khiến Vân Dương trở tay không kịp!
Vân Dương hổn hển tức giận, xem ra sau này luận bàn với Lão Mai cùng Phương Mặc Phi phải càng tàn khốc hơn mới được... Không chừng còn phải tìm cơ hội vượt cấp khiêu chiến Bạch Y Tuyết... Bằng không, hắn không thể bổ sung lại thể nghiệm một bước một phong cảnh a...
Đang định nói chuyện, đột nhiên cảm giác...
- Phốc!
Vân Dương dùng sức nhổ ra ngoài:
- Cái quá gì vậy?
Từ trong miệng hắn phun ra một nhúm lông trắng...
Vân Dương cúi đầu xem xét.
Hai con ngươi trong nháy mắt trừng lớn!
- Mẹ nó!
Vân Dương vốn đã cao, dù khoanh chân ngồi xuống cũng vẫn cao, thế nhưng lúc này, toàn thân hắn đều bị lông trắng tinh tế vùi lấp, thực không biết đêm qua năm nhóc Bạch Bạch đã thay lông bao nhiêu lần, mới có thể khiến lông trắng tích lũy đến mức độ này.
Mặc dù Vân Dương bị lông trắng bao lại, ngay cả miệng mũi đều có lông trắng, nhưng hắn không không những không tức giận, mà còn cảm thất vui vẻ, bởi lông mà năm nhóc Bạch Bạch thay ra, từng sợi đều tinh mịn sáng bóng trong suốt.
Lấy phán đoán của Vân Dương, nếu có thể thu đống lông trắng này lại, coi đây như vật liệu mà chế tác trang phục, tất là một vật không tầm thường.
Chỉ tiếc Vân Dương không có nhân tài nào trong phương diện này, chỉ có thể than thở vô ích, phung phí của trời.
Lại nhìn lại trong l-ng ngực, năm nhóc Bạch Bạch toàn bộ biến thành trần trùng trục, năm viên thịt nhỏ đỏ rực.
Bụng nhỏ ngửa lên, bộ dạng ngủ say, tóm lại trạng thái vô cùng tốt!
Vân Dương hít vào một hơi thật sâu, vạn chuyển huyền công, cẩn thận cảm thụ huyền khí vận chuyển đến cực hạn, chỉ thấy kinh mạch thư sướng, đan điền càng như thủy triều dâng trào, trạng thái vô cùng tốt đẹp.
Lúc này Vân Dương cũng không dám thực hiện động tác quá lớn, dù sao đám tiểu gia hỏa còn chưa tỉnh lại, chẳng may bị hắn đánh động, nếu ảnh hưởng đến quá trình thuế biến, hoặc làm đứt đoạn một tiến hóa thần bí nào đó, thực sự được không bù nổi mất, vì vậy coi như muốn tranh thủ xác minh tiến độ bản thân, vẫn phải giới hạn một chút liền dừng lại, quay trở lại trạng thái không nhúc nhích, tĩnh tâm chờ năm nhóc Bạch Bạch thức tỉnh tự nhiên.
Lão Mai đột phá, hưng phấn không thôi, nhảy trên tránh dưới, lao nhanh không ngừng trong đại viện, hăng hái như một đứa nhỏ được quà.
Thực sự tuổi tác hắn đã lớn, kinh mạch sớm đã định hình, khó có thể đột phá thêm bước nữa. Nhưng hiện tại thu được hiệu quả chẳng khác nào thoát thai hoán cốt, lại có cơ sở dạ bước lên cao hơn, sao có thể không hưng phấn?
- Phương Mặc Phi, việc này còn cần ngươi làm mấy thứ.
Vân Dương xích lại gần tai Phương Mặc Phi, thấp giọng nói một câu.
Phương Mặc Phi sững sờ một hồi, chợt cười thành tiếng:
- Công tử yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, đảm bảo không có sai sót!
- Vô Âm ở lại Vân phủ. Làm tốt chuyện của mình là được, không cần để ý tới chuyện khác. Hết thảy đều thực hiện theo kế hoạch định sẵn, không được sơ sót.
- Vẫn phải cẩn thận thì hơn!
- Không cầu thành công, chỉ cầu thuận lợi.
Thủy Vô Âm tăng thêm một câu.
Nhìn Thủy Vô Âm, Vân Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, trầm giọng nói:
- Vô Âm, ta hỏi ngươi một chuyện.
Thủy Vô Âm:
- Chuyện gì?
- Nếu ta bắt một người trở về, ngươi...
Vân Dương từ từ nói.
Không đợi hắn nói xong, Thủy Vô Âm liền hiểu ý hắn nói:
- Tra tán ba tháng hoặc cao hơn đều không thành vấn đề. Nhưng... Nếu muốn thẩm vấn, đối phương nhất định phải đạt đến trình độ thần hồn ngưng thể mới có thể làm được.
Vân Dương liếc mắt, cả giận nói:
- Thần hồn ngưng thể chính là cấp độ như Lăng Tiêu Túy mới có thể đạt được, ngươi nghĩ ta có thể bắt được? Lời này của ngươi chẳng khác nào không nói.
Thủy Vô Âm ngượng ngùng:
- Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, tu vi của ta không đủ, nếu ta đạt đến trình độ Dương Thần xuất khiếu, hồn su Thái Âm...
Vân Dương dựng ngón giữa:
- Dừng lại, ngươi vẫn nên chú ý mấy chuyện kia đi, đừng có suy nghĩ mấy chuyện viển vong không đứng đắn!
Nếu ngươi có thể Dương Thần xuất khiếu, hồn du Thái Âm, há không phải cũng đạt đến trình độ không kém Lăng Tiêu Tuý rồi sao, trực tiếp chém giết chính diện là được, còn cần đến thẩm vấn làm cái quái gì? Luyện tập nói nhảm hả?!
Thủy Vô Âm ngượng ngùng rời đi...
...
Đêm nay có hai mục tiêu.
Dương Ba Đào, Hàn Vô Phi.