Ta Là Chí Tôn
Chương 230 : Một đường truy sát?
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Nhưng hai mục tiêu này, đến đêm mới có thể động thủ. Ban ngày không còn nhiều chuyện, Vân Dương ung dung mà đi. Hôm nay, có vẻ như đến thời gian trị liệu cho Hoàng đế Bệ hạ a.
Lấy tu vi đột nhiên tăng mạnh của hắn, hẳn có thể giúp Bệ hạ thoải mải hơn một chút, còn có thể trừ diệt thêm mấy phần độc tố...
...
Thẩm Ngọc Thạch đột nhiên mất tích, cùng với chuyện trong nhà xuất hiện mật thất, biến hóa kinh người như vậy lập tức khiến cao tầng Ngọc Đường phải chú ý.
Nhưng Hoàng đế Bệ hạ cùng Thu Kiếm Hàn đã sớm nhận được tin tức mà Cửu Thiên lệnh truyền tới.
“Thẩm Ngọc Thạch, Phó đường chủ Tháng bảy Tứ Quý lâu. Từng tham dự sự kiện mưu hại Cửu Tôn, chứng cứ vô cùng xác thực...”
Hoàng đế Bệ hạ thở dài thật sâu.
- Lão Thu, ngươi nói Tứ Quý lâu này... Đến cùng là tổ chức như thế nào? Tại sao...
Lúc này, Hoàng đế Bệ hạ cũng chỉ còn biết câm nín, tay run run, đếm từng cái:
- Từ Ngô Văn Uyên, cho đến bây giờ... Đã được mấy tên rồi? Đại thần của Trẫm, cứ mấy ngày phát hiện một tên... Mấy ngày lại bắt được một tên...
- Đây còn là Ngọc Đường quốc của Trẫm a? Chẳng phải đã trở thành chỗ Tứ Quý lâu có thể đập bàn quyết định sao?!
Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ phiền muộn chư từng có, thực sự đến mức muốn phát điên:
- Việc này nếu do Trẫm tự mình tra thì cũng thôi... Dứt khoát chém đầu răn chúng, xét nhà diệt tộc... Nhưng hết lần này đến lần khác nếu không phải... Có Cửu Thiên lệnh tương trợ, còn không biết những người này có thể ẩn nấp đến bao giờ...
Thu Kiếm Hàn cười khổ một tiếng:
- Bệ hạ, nếu việc này do chúng ta điều tra ra... Khó nói còn có thể còn phiền phức hơn nữa.
Nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu:
- Chuyện giang hồ, giang hồ a...
Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng:
- Cái gì chuyện giang hồ? Bọn hắn mưu hại Cửu Tôn, chẳng khác nào đoạn tuyệt quốc vận Ngọc Đường ta. Thế nào còn có thể xem như chuyện giang hồ? Ngô Văn Uyên, Thẩm Ngọc Thạch người nào mà không phải trọng thần đương triều, bọn hắn có thể xem như là người giang hồ sao?
Thu Kiếm Hàn than thở một tiếng:
- Bệ hạ, hiện tại triều chính đã sớm biến chất, thế lực giang hồ... Đã thành đại thế...
Hắn thở dài, trong lúc nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
Nguyệt Như Lan nói:
- Từ khi đám tỷ muội chúng ta tách ra, liền bắt đầu gặp phải truy sát, chặn giết, đánh lén, bẫy rập, mai phục...
- Mà chúng ta đã gửi tin cầu viện gia tộc... Lâu như thế mà tiếp viện còn chưa tới!
- Có điều, rõ là đám người chặn giết này không phải muốn trực tiếp giết chúng ta. Mà là... Có mục đích khác. Nhưng ta cũng không biết mục đích của chúng đến cùng là vì cái gì?
Nguyệt Như Lan nói:
- Mỗi lần rơi vào tuyệt cảnh, chắc chắn sẽ xuất hiện một đường máu để cho chúng ta lao ra, nhưng tổn thất lại không thể thiếu...
- Sau một lần chúng ta may mắn lao ra, sẽ đều phát hiện phương hướng đã khác ban đầu.
- Chỉ cần chúng ta đi hướng Thiên Đường thành, thậm chí là phạm vi quanh nó, liền gặp phải truy sát!
- Lặp đi lặp lại như vậy, tuyệt không phải trùng hợp!
Nguyệt Như Lan nói:
- Rõ ràng là có người âm thầm núp sau thao túng...
- Nếu không phải có mục đích, như vậy tức là đang cố ý đùa bỡn, tra tấn chúng ta.
Trong đôi mắt của Nguyệt Như Lan thoáng hiện một tia thần sắc thanh lãnh:
- Chuyện này, rất cổ quái!
Kế Linh Tê nói:
- Ý của Lan tỷ là... Có ngươi không muốn chúng ta về Thiên Đường thành?
Nguyệt Như Lan trầm ngâm:
- Điều này chưa hẳn. Hoặc có nguyên nhân khác, chỉ là chúng ta tạm thời chưa biết mà thôi.
Trong con mắt của nàng, chất chứa thần sắc lo lắng thật sâu.
Đột nhiên trầm tư hỏi:
- Linh Tê, người đệ đệ kia của ngươi, năm nay bao nhiêu tuổi?