Ta Là Chí Tôn
Chương 244 : Loạn
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Nếu ánh mắt người cũng có lực sát thương, như vậy lúc này Dương Ba Đào đã bị vạn đao trùng sẻo, tan xương nát thịt mà chết.
Sắc mặt Dương Ba Đào đã sớm như tro, không khác người chết là mấy. Từ khi Phong Tôn xuất hiện, hắn đã hiểu bản thân mình đã xong, không còn bất luận may mắn nào có thể nói.
Phong Tôn thà rằng đưa mình vào trong nguy hiểm, cũng muốn xử lý hắn trước tiên!
Cương liệt, không chút thỏa hiệp như vậy, há có thể khiến người không chú ý!
Anh hào oanh liệt, hùng tâm kiên định, việc nên làm, tất làm, xưa nay không đổi!
- Vì cái gì? Ta không có gì để nói.
Dương Ba Đào nhẹ nhàng hít một hơi, đột nhiên cười khổ một tiếng, ngửa đầu nhìn Phong Tôn trên đỉnh, thanh âm khàn khàn:
- Ta biết, một câu xin lỗi cũng không có tác dụng gì, nhưng vẫn muốn nói một câu: xin lỗi!
Sau mặt nạ, Vân Dương lộ ra một tia cười băng lãnh.
Tính mạng của 808 huynh đệ!
Một câu xin lỗi?
Một câu xin lỗi của ngươi cũng thực có giá trị a!
- Dương Ba Đào, ngươi thụ hoàng ân, tòng quân từ nhỏ, một đường dốc sức chiến đấu, thân kinh bách chiến, tích lũy công huân làm tận Nguyên soái, đây đều là sự thực, không thể chối bỏ, bản tôn cũng không chối bỏ.
Thanh âm Phong Tôn hòa vào gió lạnh, thản nhiên lại mang ý vị âm vang:
- Lại không Dương đại soái còn nhớ một lời thề khi nhập ngũ? Sinh là người Ngọc Đường, chết là hồn Ngọc Đường!
Phía dưới, hoàn toàn yên tĩnh.
Trên mặt chúng tướng sĩ, đều là một mảnh trầm tĩnh.
- Ta không muốn gạt bỏ công tích của Dương Nguyên soái, chính là tin tưởng một câu, tin rằng Dương soái chưa từng buông bỏ lời thề này!
Hai người ngăn cản ba tên siêu cấp cao thủ của Tứ Quý lâu, trực tiếp đánh nhau giữa không trung.
Mặc dù ba tên cao thủ của Tứ Quý lâu đều đã bị thương, hơn nữa thương thế không nhẹ, nhưng thực lực chân chính của họ cũng không hao tổn quá nhiều, hai lão giả về sau lại có thể cưỡng ép ngăn cản ba người, lấy hai địch ba mà không rơi vào thế hạ phong, chí ít biểu lộ... Hai người kia tối thiểu cũng phải có cấp độ không sai biệt lắm!
Một bên khác, người của Tứ Quý lâu đã đánh ngất Dương Ba Đào, vác lên lưng, nhưng khi muốn xông ra lại phát hiện không xông được. Không nói Thiết Tranh đã nhanh chóng lao xuống, mục tiêu khóa chặt Dương Ba Đào. Chỉ riêng tứ phương binh tướng Ngọc Đường bao vây trùng điệp, đã khó mà phá vây, có điều người đánh ngất Dương Ba Đào đã sớm tính toán, cho dù Vân Dương cũng có lòng chặn đường, nhưng khoảng cách quá xa, hữu tâm vô lực.
- Tiếp lấy!
Người kia đột nhiên ném thân thể Dương Ba Đào ra ngoài.
Thí Thần Cung thủ đã sớm chờ lệnh, nhưng lúc này tình huống đột phát, tốc độ bay ra của Dương Ba Đào cũng quá nhanh, cho dù là lấy cảm biến của Thí Thần Cung thủ cũng chưa kịp phản ứng, dù sao bên đài đều là bách tính vây xem, nếu bắn tên không hiệu quả, để nó rơi xuống, nhất định sẽ phải tác động đến đám người lít nha lít nhít bên dưới.
Giờ phút này, thân thể Dương Ba Đào đã bay được mấy chục trượng, thế đi dần chậm, đã thấy một người từ trong đám người nhảy lên, tiếp lấy thân thể của hắn, lại dùng lực, lần nữa ném cỗ thân thể hơn 200 cân bay nhanh ra ngoài.
Nhưng lúc này, Dương Ba Đào đã không còn may mắn nữa!
Hưu!
Một đạo hàn quang đen nhánh hiện lên, từ không trung vẩy xuống một chuỗi máu tươi.
Người có nhãn lực tốt, lập tức có thể thấy một mũi Huyền Thiết tiễn xuyên thấu đùi Dương Ba Đào.
Thí Thần Cung thủ há có thể là thứ bình thường? Vừa rồi tình huống đột phát, lại sợ làm tổn thương dân chúng, không thể bắn ngay từ đầu, nhưng một chiêu chỉ có thể dùng một lần, một Thí Thần Cung thủ tương đối gần lập tức phát động cung tên, một mũi trúng đích, chỉ tiếc vẻn vẹn trúng đùi, không phải một kích thí mệnh!
Một người nữa lại nhảy lên, tiếp lấy Dương Ba Đào, lại một lần nữa dùng sức ném ra.
Thiết Tranh bạo hống một tiếng, tách đám ngươi ra, nảy lên đài cao, hét dài một tiếng:
- Dương Ba Đào ~
Cung trong tay đã cài tên, từ trên cao nhìn xuống, nhất tiễn truy hồn!
Một đạo lưu tinh xé gió bay ra...