Ta Là Chí Tôn
Chương 245 : Báo thù
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Cung như lôi đình, tên như lưu tinh.
Cung mà Thiết Tranh sử dụng, cũng là chế từ sừng Thiết Giáp Tê Ngưu, nhưng mà Thiết Tranh hắn thiên phú dị bẩm, không những thể lực kinh người, mà cánh tay cũng dài hơn người thường, cung của hắn chính là dùng tới hai cái sừng Thiết Giáp Tê Ngưu hoàn chỉnh mà chế thành, dây cung cũng dùng hai phần gân Huyền thú bện. So với Thí Thần cung bình thường, cung này vô luận tầm bắn hay uy lực, đều hơn gấp đôi!
Dưới ba lần tiếp sức, thân ảnh Dương Ba Đào lúc này đã hóa thành chấm đen nơi cuối chân trời. Nhưng Thiết Tranh không chút do dự, giương cung cài tên, nhất tiễn truy hồn!
Một tiễn này cơ hồ như xuyên thẳng qua không gian, lóe lên một cái rồi biến mất!
Vân Dương nhãn lực kinh người, xa xa vẫn có thể nhìn thấy có huyết quang lóe lên trên người Dương Ba Đào, nhưng chung quy khoảng cách quá xa, hắn cũng không thể xác định là bắn trúng chỗ nào, cũng không biết trí mạng hay không, bên dưới lại có một người nhảy lên, lần này trực tiếp ôm lấy thân thể Dương Ba Đào, hét dài một tiếng, thân thể lóe lên mấy cái, lách khỏi ba cây Huyền Thiết tiễn, biến mất trong nháy mắt.
Vân Dương vừa nghĩ một cái, thân hình trực tiếp hóa thành một trận thanh phong, biến mất không còn tăm tích.
Dương Ba Đào, ngươi chạy đi đâu!
Chiến đầu quanh đài cao bộc phát, khí thế hừng hực!
Nhân thủ mà Dương Ba Đào mang tới thấp nhất cũng có tu vi thất trọng trở lên, trong đó hơn nữa có tu vi đạt đến cửu trọng. Lấy tu vi cá nhân mà so, chỉ riêng uy áp của họ đã có thể ngăn cản cao thủ toàn quân!
Nhưng...
Cái gọi là uy áp chỉ là cách tính trên lý thuyết, lúc này nếu thực chính diện đối đầu với quân đội, hơn nữa còn lâm vào vòng vây, tức thì đã bị biển người nuốt chửng!
Chớ nói chi còn có hãn tướng bậc nhất như Thiết Tranh đứng trên đài cao chỉ huy chiến trận, thắng bại đã sớm được quyết định.
- Không thả bất kỳ một tên nào!
- Thí Thần cung! Tự do xạ kích! Quyết không để thừa một mũi tên!
- Quân đội vòng ngoài, tập thể lui lại, khu trục dân chúng khỏi phạm vi quảng trường, tránh cho ngộ thương!
- Quân đội vòng giữa duy trì trận hình, nghe ta hiệu lệnh!
- Bên trái, tiến lên, chiến pháp quần lang!
- Báo thù cho Cửu Tôn đại nhân!
Một binh sĩ thê lương hô to, vừa vọt người bay lên, nhảy từ trên xuống.
Vị cao thủ cửu trọng kia ngưng nhãn, một đao chém ra như thiểm điện, không chút ngoài ý muốn, dễ dàng lột hai đầu cánh tay binh sĩ này xuống. Cao thủ muốn chuyển thế, tiếp tục một đao chém đầu binh sĩ xuống, không ngờ binh sĩ mất hai tay kia lại mạnh mẽ cúi đầu, há lớn miệng rộng, hung hăng cắn tới!
Vậy mà hắn lại dùng hàm răng của mình, đi cắn lại lưỡi đao bách luyện tinh cương?!
Vị cao thủ cửu trọng kia từng gặp không biết bao nhiêu đại địch, nhưng chưa từng đối mặt với địch nhân nào hung hãi như vậy, trong lòng máy động, nhưng dao trong tay lại không chút do dự, “Đương” một tiếng, mũi đao đụng phải hàm răng của binh sĩ kia, sau khi phát ra một tiếng va chạm nhỏ, lập tức gọt qua.
Binh sĩ không tay kia dùng đấu pháp hung han, cũng chỉ tranh thủ được chút ngắn ngủi, căn bản chưa thể coi là một cái nháy mắt...
Nhưng chỉ chút xíu khoảng cách đó, đã có tới năm sáu tên linh nhân cơ hội vồ lên, bốn phía có hơn trăm người chỉnh tề hét lớn:
- Báo thù! Báo thù!
Mấy trăm cây trường thương cùng lúc thọc lên.
Cao thủ cửu trọng kia thấy không thể né tránh, mà xoay đao kháng cự cũng đã không kịp, đành phải chỉ dùng một thân tu vi, cường thế phản công, cố nhiên có thể đánh bay năm sáu tên binh lính, cũng có thể tránh khỏi trường thường từ bốn phương đâm tới, nhưng cũng không tránh khỏi lảo đảo lui lại, hơn nữa hắn vừa lui ra, bên cạnh lại có càng nhiều trường thương thọt tới...
Sau đó... Cho dù cao thủ cửu trọng có liều mạng chống cự thế nào, vẫn không tránh khỏi kết cục nuốt hận
dưới chiến thuật biển người vô tận!
Trận chiến này, hết thảy mới kéo dài hết thời gian uống một chén trà. Hai bảy hai tám người Dương Ba Đào đem tới, đều không ngoại lệ chết thảm dưới đài cao!
Trong bọn họ, kẻ xông ra xa nhất, cũng chỉ xông được không tới 200 trượng.
Thiết Tranh khập khễnh đi tới, trên mặt máu me đầm đìa. Vốn dĩ Thiết Tranh đứng cao chỉ huy sẽ không thụ thương, nhưng cao thủ cửu trọng có thể chèo chống đến sau cùng thực sự cường hãn, lại không muốn kéo dài hy sinh vô ích, cho nên Thiết Tranh đành phải nhập chiến, mặc dù thành công đánh chết người kia, hông eo cũng trúng tới mười mấy đao, hơn nữa mông lớn còn bị đâm mười mấy thương.
Mặc dù không bị cúc hoa tàn, nhưng cũng đầy đít đều thương. Chỉ thiếu một chút, Thiết đại soái đã phải làm ngọc nát!