Ta Là Chí Tôn
Chương 255 : Hai đại nguyên liệu nấu ăn
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Đầu Huyền thú trong ngực Thu Vân Sơn, Vân Dương liếc mắt là có thể thấy được.
Nó đích xác là một đầu Huyền thú bát phẩm cao giai, không thể giả được.
Chỉ có điều... Tiểu Huyền thú này có cái mũi còn lớn hơn cái mặt, cái này... Đầu Huyền thú bát phẩm cao giai này, tên là...
Tam Nhãn Trư!
Ừm, tên như ý nghĩa, tiểu Huyền thú này chính là giống lợn rừng, lại còn là lợn rừng có ba con mắt.
Tương truyền, trước khi mở con mắt thứ ba, Huyền thú như Tam Nhãn Trư có chiến lực cực kỳ bình thường, chớ nói là so với Huyền thú cao giai khác, thậm chí so với lợn rừng bình thường có cùng thể tích cũng không mạnh hơn được bao nhiêu, nhiều lắm là va đập có lực hơn một chút!
Nhưng một khi mở được con mắt thứ ba, thần thông bắn ra tia sáng của Tam Nhãn Trư có thể trực tiếp miểu sát huyền giả cửu trọng, thực sự rất mạnh mẽ!
Có điều, muốn mở được con mắt thứ ba, Tam Nhãn Trư cần ít nhất đạt đến trạng thái trưởng thành mới có thể làm được.
Cho nên Tam Nhãn Trư được xem như Huyền thú bát giai có thể vượt cấp giết địch nhưng lại thuộc loại gân gà!
Trừ cái đó ra, Tam Nhãn Trư có tính cách tương tự heo nhà, hết ăn lại nằm, mỗi ngày ngủ ngáy rung trời.
Khóe miệng Vân Dương khẽ giật một cái, hiển nhiên hoàn toàn không có hảo cảm đối với loại gân gà này, dù sao để Tam Nhãn Trư đạt đến trạng thái trưởng thành cần thời gian khá dài, mặc dù không bằng Thiên Huyền Linh Hầu cần tới bảy tám chục năm sinh trưởng, nhưng ít nhất cũng cần tới ba mươi năm trở lên, khó có thể có tác dụng ngay được!
Có điều, Tam Nhãn Trư có một phương diện khiến Vân Dương cảm thấy cực kỳ hứng thú: thịt của Tam Nhãn Trư, quả thực là nhân gian mỹ vị!
Điều chân chính khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý muốn, lại là Thu gia làm thế nào có thể bắt tiểu Tam Nhãn Trư vào trong túi của mình?
Bắt sống Huyền thú đã là chuyện khó, bắt được ấu thú càng là chuyện khó hơn!
Huyền giả có thể giết Huyền thú. Nhưng trước khi Huyền thú ngã xuống, lại thường tự tay giết chết con non của mình. Chúng tình nguyện tự giết con mình, cũng không muốn để con mình bị nhân loại nô dịch. Huyền thú càng có phẩm cấp cao, thì càng quyết liệt.
Sở dĩ Vân Dương cảm thấy kỳ quái, lấy tập tính của Tam Nhãn Trư, Tam Nhãn Trư thành niên có thần thông Tử Vong Quang Tuyến có thể vượt cấp đánh giết Huyền giả. Muốn bắt được con non của nó, nếu không bỏ cái giá tương đương, khó có thể thành công. Động một tí chính là thương vong mấy tên Huyền giả cửu trọng, mà coi như thành công bắt được, cũng cần thời gian dài dằng dặc mới có thể vun trồng, bồi dưỡng đến trưởng thành, Tam Nhãn Trư mới có thể phát huy chiến lực đặc biệt của nó. Thu hoạch cùng bỏ ra thực sự không hề ngang nhau, người thông minh nhất định sẽ không lấy!
Vân Dương cảm thấy nghi hoặc, có điều cũng không hiện lên trên mặt, liếc qua Tam Nhãn Trư, ai, quá nhỏ, tổng cộng cũng không được hai cân thịt...
Lớn một chút rồi nói sau.
Nếu Thu gia biết tiểu Tam Nhãn Trư mà bọn hắn trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể bắt được, ở trong mắt Vân Dương lại biến thành nguyên liệu nấu ăn cao cấp... Không biết họ sẽ có cảm tưởng gì?!
Vân Dương lại nhìn qua tiểu Huyền thú bát phẩm đỉnh phong trong ngực Hạ Băng Xuyên.
Ừm, đầu tiểu Huyền thú này so với tiểu Tam Nhãn Trư bát phẩm cao giai của Thu Vân Sơn còn cao hơn nửa cấp. Và đặc biệt... So với Tam Nhãn Trư càng thêm... Biết ăn!
Bởi vì đầu tiểu Huyền thú này chính là một con gấu tham ăn.
Lại có tên: Vạn Cân Hùng!
Cái gọi là gặp gì biết nấy, tên như ý nghĩa, loại Huyền thú họ Gấu này lấy khả năng ăn uống mà nổi danh. Sau khi thành niên, trọng lượng cơ thể có thể lên đến bảy tám ngàn cân là điều bình thường. Động một tí là có thể đạt đến vạn cân. Thiên phú của con gấu này, không phải cái gì khác, chỉ là có sức mạnh hơn người!
Sức mạnh của con gấu tham ăn này cực hạn lớn đến bao nhiêu, có vẻ như không ai có thể kết luận được, nói chung là nó ăn càng nhiều, sức mạnh càng lớn!
Thu Kiếm Hàn ngoại trừ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Vân Dương lại cảm thấy từng đợt chua xót dấy lên trong lòng.
Đúng vậy, chính là vì Dương Ba Đào.
Nhất thế danh soái như vậy, hiện tại, toàn bộ Ngọc Đường cũng chỉ có hắn biết nguyên nhân, chuyện của Dương Ba Đào tràn đầy ủy khuất, phẫn nộ cùng vô lực.
Còn có vô tận tiếc nuối!
Hành động đó, đúng thực là trái với lý, nhưng lại đúng với tình, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn đều mơ mơ màng màng bị người lợi dụng. Nhưng hết lần này tới lần khác, người lừa gạt lợi dụng hắn lại là cha ruột của hắn...
Cho dù là người trực tiếp bị hại như Vân Dương, cũng vì thế mà cảm thấy ai thán!
Thậm chí Vân Dương còn nghĩ tới, nếu ngay từ đầu Dương Ba Đào thẳng thắn chủ động nói hết thảy... Như vậy, hắn sẽ được đãi ngộ thế nào?
Có lẽ sẽ vẫn chết, nhưng cũng có thể... Được mở một mặt lưới.
Cho dù lúc trước Vân Dương hận không thể thiên đao vạn quả, rút gân lột da hắn. Nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lại cũng không nhịn được muốn thủ hạ lưu tình mấy phần!
Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương không nhịn được nói:
- Liên quan tới Dương Ba Đào, tiểu tử cảm thấy có một suy nghĩ, không nói ra sẽ thấy không thoải mái.
Hoàng đế Bệ hạ tuyệt đối không nghĩ tới gia hỏa này đột nhiên nói xen vào, kinh ngạc đến ngây ra một lúc.
Trước đó, trong lúc hắn và Thu Lão Nguyên soái thương lượng quốc gia đại sự, đúng thực là chưa từng tị húy Vân Dương, nhưng gia hỏa này đều luôn giả câm giả điếc, không nói một lời.
Xưa này chưa từng tham dự phát biết bất cứ ý kiến gì.
Cho dù Hoàng đế Bệ hạ vô cùng hay cố ý thuận miệng hỏi thăm, người nào đó cũng đều nói chêm chọc cười cho qua chuyện, hôm nay sao lại chủ động thế a?
- Có suy nghĩ gì cứ nói.
Hoàng đế Bệ hạ lộ ra vẻ hứng thú.
- Chính như Bệ hạ nói, tội không thể tha, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao!
Vân Dương giải thích:
- Dương Ba Đào đúng thực là phạm tội không thể tha thứ, nhưng hiện tại cũng mới chỉ trừng phạt sai lầm của hắn, đối với công tích của hắn lại hoàn toàn chưa đề cập tới, như vậy sao có thể nói là không thể bỏ qua công lao?!
Thu Kiếm Hàn nghe vậy sững sờ, nếu không phải biết Vân Dương cực kỳ tôn sùng Cửu Tôn, lại càng chưa từng kết giao với Dương Ba Đào, cơ hồ lão nghe Vân Dương nói vậy, còn cho rằng Vân Dương ý đồ muốn lật án cho Dương Ba Đào.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải người ngang ngược, hòa thanh nói:
- Vậy theo cách nhìn của ngươi, nên xử trí thế nào mới được?