Ta Là Chí Tôn
Chương 256 : Lão Nguyên soái hoài nghi
Ngày đăng: 09:01 30/04/20
Thu Lão Nguyên soái suy nghĩ, lấy ánh mắt hứng thú nhìn Vân Dương, lão muốn xem gia hỏa này nói thế nào.
Vân Dương trầm ngâm một chút, lúc này mới nói:
- Bệ hạ có thể cân nhắc, viết một cuốn sách ghi lại tất cả những trùng thần lương tướng đã tạ thế hoặc chiến tử vì Ngọc Đường. Công không che tội, tội không lấn công... Hoàn toàn viết từ góc độ công chính khách quan ghi lại sự tích cuộc đời những người này, khiến cho công thần đều có thể lưu danh sử sách... Người chết còn lại cái tên... Nghĩ đến...
Hai mắt Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên sáng lên.
Trong ánh mắt sắc bén của Thu Lão Nguyên soái cũng tản ra một tia dị quang kỳ dị.
Kế này, thực hay a!
Bất kể là văn thần võ tướng, một đời tân tân khổ khổ, có ai không muốn để lại cái tên, lưu danh sử sách?
Nhưng, từ cổ chí kim, người chân chính có thể lưu danh sử sách, lại mới có mấy người?
Nếu thực làm như vậy, không chỉ gia thuộc những công thần bỏ mình kia cảm thấy vinh sủng đến cực điểm. Ngay cả những đại thần đang xuất lực vì nước kia, cũng sẽ tích cực hơn rất nhiều lần, có ai muốn để lại tiếng xấu lười biếng đâu a?!
Quả là ý hay!
Cũng không phải chỉ tác động đến chuyện Dương Ba Đào!
Cơ sâu lo xa, cao thâm mạt trắc!
- Pháp này đại thiện!
Hoàng đế Bệ hạ đối với kế sách này trực tiếp tán thưởng ca ngợi.
- Xác thực rất hay!
Thu Lão Nguyên soái cũng nói.
- Tiếp nữa đâu?
Hoàng đế Bệ hạ truy vấn.
Vân Dương ngạc nhiên.
- Lão Nguyên soái như vậy là đang hoài nghi ta?
Vân Dương thầm nghĩ: hành động hôm nay của hắn cũng không phải hoài nghi ta có ý xấu, mà là trực tiếp hoài nghi ta có phải là Cửu Tôn hay không, hoặc có phải người của Cửu Thiên lệnh hay không!
Hắn mang theo tâm sự đầy bụng rời khỏi Thu phủ, cũng không về Vân phủ luân, mà đi hỏi thăm nơi mai táng của phủ nhân Dương Ba Đào.
Vô thanh vô tức đem tro cốt của Dương Ba Đào mai táng trên một phần phu nhân hắn.
- Từ đây một nhà các ngươi đoàn tụ, cửu tuyền tạm biệt.
Vân Dương đứng nửa ngày, lẩm bẩm:
- Dưới cửu tuyền không có âm mưu quỷ kế, càng không có loại cha ruột hại nhi tử kia... Dương Ba Đào, nếu có kiếp sau, tin rằng ngươi vẫn là một người đàn ông tốt.
- Dương phu nhân, trượng phu của ngươi luôn là một người có trách nhiệm. Ngươi gả cho hắn, cũng không cần xấu hổ. Ta là Vân Tôn, ở đây chúc phúc cho các ngươi. Cũng trịnh trọng báo cho các ngươi, Cửu Tôn đối với vợ chồng ngươi không còn ngăn cách, ân oán lúc trước đều bỏ, nguyện Thiên Đạo phù hộ, kiếp sau vẫn là bạn đời tương trợ lẫn nhau.
Tiếng gió tinh tế, cỏ dại bên mộ khẽ đung đưa.
Tựa hồ Dương Ba Đào cùng phu nhân của hắn đang cáo biệt với Vân Dương.
- Hồng trần không cần lưu luyến, sớm chuyển thế làm người. Bỏ qua việc tiếc nuối kiếp này, lại viết thêm một trang anh hùng truyện.
Vân Dương xoay người, đứng thẳng, rời đi.
Mới bước được mấy bước, liền đã phát hiện có mấy người đang nhanh chóng bước tới.
Vân Dương khẽ động, một trận thanh phong nổi lên, cuốn lên một trận bụi đất, bao trùm đất mới mà hắn vừa đào, sau đó né thân vào mơi bí mật gần đó.
Người tới rõ ràng là Thượng Quan Linh Tú, mang theo hai vị hộ vệ.
Vân Dương thầm ngạc nhiên một trận.
Lúc này Thượng Quan Linh Tú còn đến đây làm gì?
Nàng tới làm gì?