Ta Là Chí Tôn
Chương 285 : Bắt sống
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Khương Trung hai lần dùng bí thuật, thực lực lại lần nữa đạt đến mười thành đại viên mãn, sau một tiếng ầm vang, đám người vây công Khương Trung đều bị đánh bay ra ngoài.
Tu vi cá nhân của đám đại nội thị vệ đúng là cao hơn binh sĩ trong quân đội, lúc này cũng không thiếu khí phách liều mạng, nhưng suy cho cùng vẫn thiếu hụt cơ sở huấn luyện chiến thuật, đông đảo binh sĩ quân đội có thể vây chết cao thủ Cửu trọng, thậm chí là siêu cường giả mười thành viên mãn, nhưng lúc này, đám đại nội thị vệ với tu vi càng cao hơn, lại bị đối phương cường thế đột phá, xu thế vây kín ban đầu cũng đã xuất hiện sơ hở!
Gió lốc hóa thân của Vân Dương cũng bị sự cường thế của đối phương đẩy đi, trong lúc nhất thời cũng không kịp ngăn cản. Khương Trung mắt thấy thời cơ đến, lập tức gào thét một tiếng, thân thể đột nhiên nhoáng lên, trực tiếp phân hóa ra mấy chục cái hư ảnh, chạy loạn ra bốn phương tám hướng.
Bốn phía có vô số Thí Thần Cung thủ, nhưng lại không ai có thể biết chân thân Khương Trung ở nơi nào, rõ ràng giương cung chờ bắn, lại không tìm thấy đích nhắm.
Sau một khắc, từng đạo tàn ảnh bỗng chuyển hướng bay tán loạn lên không trung.
Khương Trung muốn bay lên để chạy!
Mặc dù biết rõ tỷ lệ thành công cực thấp, lại dễ bại lộ chân thân, trở thành mục tiêu cho Thí Thần Cung thủ công kích, nhưng Khương Trung vẫn quyết tâm đánh cược một lần.
Còn ở lại đây, hắn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhiên Hồn Đại Pháp đã đạt đến cực hạn, hắn tuyệt đối không có khả năng thi triển lần thứ ba!
Nếu lại để lỡ dịp, như vậy ngày này sang năm chính là giỗ đầu của hắn!
Một đạo gió lốc bay lên, Vân Dương cắn răng một cái, đem toàn bộ huyền khí trút ra!
Lưỡi đao vạch hồng trần, sinh tử trong ý niệm. Thấy đao liền hiểu ý, tiễn ngươi tiến Hoàng Tuyền.
Thiên Ý đao pháp, đao thứ hai!
Thức thứ nhất.
Đao Ngoại Hồng Trần!
Khương Trung bỗng sinh ra một cảm giác huyền diệu, tựa như trong nháy mắt đao quang lóe sáng, chính hắn liền rơi vào một giấc mơ kỳ lạ.
Giấc mơ này, là một thế giới hồng trần kỳ dị.
Mà bản thân hắn ở lại đây sinh hoạt, dốc sức làm lụng, hết thảy đều vô cùng chân thực. Chỉ có điều, thế giới hồng trần này cực kỳ ngắn ngủi, cơ hồ chỉ trong nháy mắt, bản thân hắn đã trải qua thời kỳ thơ ấu, thanh niên tiến tới tuổi già, sau đó, chết!
Chết, vốn là chủ đề Vĩnh hằng của đại thiên thế giới, của tỷ tỷ sinh linh!
Vĩnh hằng kết cục!
Đao quang như mộng, một cái hồng trần đại thế giới, một khi rơi vào, liền không thể giãy ra.
Ánh mắt Khương Trung lộ thần sắc tuyệt vọng, cổ động chút dư lực cuối cùng, liều mạng phản kích!
- Hoàng nhi, ta rất nhớ tiếng phụ hoàng của ngươi!
- Trẫm, hối hận...
- Gia quyến của ngươi, ý trung nhân của ngươi, bây giờ đang ở phương nào? Hoàng nhi a...
- Trẫm từng cho là mình nắm thiên hạ, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, bây giờ nhìn lại, mới phát giác trong tay mình không còn cái gì!
Hoàng đế Bệ hạ nhắm nghiền hai mắt, mặc cho nước mắt tùy ý chảy xuôi.
Trước bức họa Thổ Tôn, một thân lòng bào sáng loáng, khuôn mặt thanh xuân anh tuấn, ánh mắt tỏa sáng, anh tư ngời ngời, tinh thần phấn chấn ngưng thực.
Không nói, bất động.
Đó là ngày đó, bản thân hắn muốn sắc lặp Thái tử, sau đó hắn nói với đại nhi tử của mình, Trẫm chuẩn bị lập ngươi làm Thái tử.
Đến, hoàng nhi, mặc bộ quần áo này, cho Trẫm nhìn một cái.
Sau đó, nhi tử mặc vào bộ bào phục Thái tử, đứng trước mặt hắn, bản thân hắn vỗ tay cười lớn: “Không hổ là Thái tử của Trẫm! Ha ha ha...”
Sau đó truyền lệnh họa sĩ, vẽ cho đại hoàng tử một bức tranh!
Lúc đó, đại nhi tử hăng hái, tuổi trẻ, anh tuấn, mặc dù cố nén kích động, cố gắng trấn định, nhưng hắn sao có thể không nhìn ra tâm tình kích động của con trai mình?
Nhưng, mới chỉ qua hai tháng, con của hắn, đã bị hắn biến thành Thổ Tôn!
- Ngươi có hận phụ hoàng không?
- Mặc dù ngoài miệng nói không hận, có thể hiểu rõ. Nhưng nửa đêm tỉnh mộng, thực sự không có một tia oán hận sao?! Nếu Trẫm là ngươi, Trẫm cũng không thể không oán hận, chỉ sợ ngay cả việc thấu hiểu cũng không làm được!
Hoàng đế Bệ hạ suy bụng ta ra bụng người mà nói, nước mắt rơi như mưa.
Chính hắn một tay tống táng nhi tử thiện lương thông tuệ nhất của mình!...
Vân phủ.
Trong mật thất.
Khương Trung đáng thương, sớm đã không còn hình người. Đối diện là Vân Dương một bộ bình tĩnh lãnh đạm, chỉ có trong đôi mắt, không ngừng ánh lên hỏa diễm! Là ngọn lửa phẫn nộ!
- Lão cẩu, xương cốt ngươi cũng thực đủ cứng a!