Ta Là Chí Tôn

Chương 288 : Đại khai sát giới

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Vân Dương hừ một tiếng:



- Đưa khẩu cung cho ta, đêm nay ta muốn đại khai sát giới, hủy diệt Nhị Nguyệt phân đường của Xuân Đường!



Hắn nắm lấy khẩu cung của Khương Thành, thân thể nhanh chóng bay ra ngoài, thân thể lóe lên mấy cái liền hóa thành gió lốc!



Sát cơ vô biên quanh quẩn, trực tiếp xông ra ngoài!



Trong lòng Vân Dương lúc này chất đầy sát cơ, căn bản không thể tự ngăn chặn, cũng không bởi vì tự tay giết Khương Thành mà ngừng.



Chuyện Thanh Vân phường, thực sự đã đánh thức con quái vật hung tàn trong tim hắn, mà trước mắt thu được một cái đại danh sách như vậy, tâm tình không khỏi càng nghiêm trọng.



Hiện tại, hắn chỉ muốn giết sạch người Tứ Quý lâu!



Một tên cũng không để lại!



Mà lúc này đây, trong tay hắn lại vừa hay có một phần danh sách Tứ Quý lâu.



Đêm này.



Suốt một đêm, tiếng gió điên cuồng gào thét, không ngừng tàn phá trên bầu trời Thiên Đường thành!



Mùi máu tanh, càng lúc càng nồng đậm!



Vân Dương sẽ không lạm sát kẻ vô tội, cũng sẽ không chỉ bởi lời khai của Khương Thành mà giết đại khai sát giới.



Khẩu cung của Khương Thành, chẳng qua chỉ đóng vai trò một hướng đột phá.



Lấy đủ loại năng lực hóa tương của Vân Dương, đơn giản như trở bàn tay có thể tìm ra những người kia, tiếp đó thông qua từng tình huống cá biệt mà xác định những người này có phải người của Tứ Quý lâu hay không, xác nhận thân phận, so sánh tình báo, chợt chém giết mục tiêu, lưu loát lần lượt!



Phàm là nói có gió thổi qua, những phần tử ẩn núp của Tứ Quý lâu, không ngoại lệ đều vào tay Vân Dương, gió thổi gió thu rụng, bắt, giết!



Giết!



Giết!



Một số đối tượng chống đối cực đoan, ngay cả tâm phúc của kẻ đó Vân Dương cũng chém giết, làm bạn với người Tứ Quý lâu, đó chính là tội đáng chết, chết không có gì phải tiếc!



Một đêm trôi qua, tuần tự mười tám nhà gặp nạn, ba trăm linh bảy người mất đầu, có thể nói là đầu người cuồn cuộn.



Những người này toàn bộ đều là người của Tứ Quý lâu, hoặc là có liên quan tương ứng, xác định không sai.



Mặc dù hai tay Vân Dương nhuốm đầy máu tanh, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu, lo lắng.


Hẳn là truyền thuyết không sai, Cửu Tôn, đúng là mạnh mẽ như vậy.



Cơ hồ nửa số nội gian trong một triều đình quốc gia... Chuẩn bị hồi lâu, mới có thể chân chính đối phó bọn hắn!



Lại có vô số tổ chức, đỉnh phong thế lực trên giang hồ hợp lực.



Vô số nội gian phối hợp.



Từ hoàng cung đại nội, đến hoàng thân quốc thích. Văn võ đại thần... Bao nhiêu nhân lực vật lực, thiên thời địa lợi nhân hòa... Mới có thể...



- Cửu Tôn!



Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại.



Nếu có thể cho Cửu Tôn một chút thời gian, kết quả sẽ thế nào!?



Nghĩ tới đây, trong lòng hán co rút một trận.



Thư mà Cửu Thiên lệnh truyền đến, có một câu, khiến trong lòng Hoàng đế Bệ hạ lại được cảm thấy an ủi.



“Quốc chi cự gian. Họa loạn chi nguyên. Nhân số chi chúng, cố nhiên nhìn thấy mà giật mình, nhìn mà phát khiếp, nhưng một khi loại trừ, nhất định sẽ dẫn tới khí tượng mới. Sớm trừ, dù đau, nhưng lại có thể cứu mạng. Tứ Quý lâu mưu hại Cửu Tôn, tạo nên tổn thất to lớn, nhưng bắt tới nhiều nội gian như vậy, lại có ích với quốc gia!”



(Số lượng gian tế, họa loạn tuy nhìn thì phát khiếp, nhưng trừ xong nhất định có thể tạo thành hoàn cảnh mới tốt đẹp. Trừ sớm, tuy đau nhưng có thể giữ mạng. Tứ Quý lâu tuy mưu hại Cửu Tôn, tạo thành tổn thất to lớn, nhưng nhờ đó mà có thể bắt được vô số nội gian, điều này vô cùng hữu ích với đất nước)



- Nội gian trong Ngọc Đường, mười đã mất bảy tám phần.



Hoàng đế Bệ hạ nhớ tới câu nói này, hai mắt tỏa sáng.



- Mười đã mấy bảy tám...



Vừa nghĩ đến đây, hắn nhất thời thở dài một hơi, đây đúng là một đại tin tức tốt!



Nhưng dù là mười đã mất bảy tám, suy cho cùng vẫn còn dư lại hai ba phần, vẫn là tai họa ngầm. Chỉ là hai ba phần tai họa ngầm này, vì sao Cửu Thiên lệnh vẫn chưa ra tay? Lời bởi vì thân phận đối phương quá cao? Quá mẫn cảm? Hoặc là...



Còn có... Gia quyến của Thổ Tôn, phải chăng có được an ổn không... Nếu có khả năng, khi nào Phong Tôn mới có thể tiết lộ một chút?



...



Lúc Vân Dương trở lại Vân phủ, chân nguyên trong thể nội đã đạt đến trình độ không thể nào ngăn cản.



Lục Lục đã gấp đến độ giơ tay nhấc chân.



Ấy da da nhéo lên không ngừng.