Ta Là Chí Tôn
Chương 287 : Sụp đổ! Tới tay!
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Trong quá trình ép hỏi này, căn bản chỉ vấn đáp theo quán tính mà thôi!
- Ngươi... Ngươi còn có bao nhiều linh vật như vậy?!
Khương Trung khàn giọng hỏi, hắn biết mình khó kiên trì, điều duy nhất có thể trông cậy chính là hy vọng loại linh vật này không có quá nhiều.
- Không có, đây là một phần cuối cùng.
Vân Dương ôn nhu trả lời:
- Chỉ cần ngươi chống qua lần này, ngươi liền có thể chết! Tin tức tốt a? Chờ mong a? Cố gắng kiên trì! Tiếp tục chống đỡ ngươi sẽ thắng!
- Phi!
Khương Trung tức giận nhổ một ngụm nước bọt!
Lần trước Khương Trung hắn đã hỏi, Vân Dương cũng trả lời thế!
Vốn hắn ôm hy vọng gượng chống qua, nhưng đối phương lại lấy thêm lần nữa, chẳng hề để ý mà cho hắn sử dụng, giống như hoàn toàn chả quan tâm tới chuyện lãng phí linh vật ở trên người một tù nhân vậy!
Mỗi một lần đều hành hắn đến chết đi sống lại, cũng không biết sẽ phải trải qua bao lần nữa?
Mà hắn còn có thể trong tuyệt vọng luận hồi này, dùy trì được bao lâu?!
Khương Trung cảm thấy mình thực sự không chịu nổi nữa!
- Đến cùng ngươi muốn biết cái gì?
Khương Trung tuyệt vọng nói:
- Chỉ cần ngươi đáp ứng cho ta một nhát nhẹ nhàng! Ta nói là được!
- Chuyện ta muốn biết rất nhiều, coi như ngươi muốn nói, cũng phải lãng phí thời gian, thế nhưng hiện tại ngươi không nên lãng phí một chút thời gian a!
Vân Dương đưa tay:
- Sao ngươi còn có thể ngốc như vậy a! Linh vật trân quý như vậy, thế gian này liệu có được mấy phần? Ta lại có thể có mấy phần? Nói không chừng chống qua được lần này, ngươi liền có thể không cần nói là chết rồi a! Khương Trung, hay là chúng ta lại làm lại một lần, nếu ngươi đã không thích Phân Cân Thác Cốt Thủ, vậy chúng ta bắt đầu từ Phần Kinh Phệ Mạch đi. Ngươi nhất định phải nhẫn nại đó, đừng để ta xem thường ngươi!
- Ta nói! Ta nói! Cái gì ta cũng nói!
Một khi phòng tuyến đã bị đánh vỡ, yêu cầu của hắn đã rút xuống vô hạn, Khương Trung liều mạng giãy dụa, gào rú thảm thiết, mong đợi có thể kết thúc quá trình tàn khốc đến cực đoan này, nhưng Vân Dương hoàn toàn không để ý tới lời năm nỉ của hắn, lại lần nữa đưa tay chạm lên người.
Khương Trung phẫn nộ tuyệt vọng chửi mắng, nhưng Vân Dương vẫn hoàn toàn thờ ơ, tiếp tục duy trì thủ đoạn tra tấn. Vẫn là kiểu cũ, chỉ là lần này bắt đầu từ Phần Kinh Phệ Mạch.
Có điều, thống khổ mà Khương Trung phải nhận lần này như gấp lên mười lần!
Hắn thống khổ gào rú, kêu thảm, cầu khẩn, mắng, một khi phòng tuyến tâm lý sụp đổ, hắn cùng với phàm nhân bình thường cũng không có gì khác biệt!
Thậm chí so với người bình thường còn không bằng, một khi phòng tuyến tâm lý tan rã, như vậy sẽ cảm thấy toàn bộ kiên trì trước đó đều là phí công, không công mà nhận tra tấn, tất cả tinh thần mệt mỏi trước đó đột ngột đánh úp lại.
Khương Trung đã triệt để sụp đổ!
Lần này, hắn rất nhanh liền bị dày vò đến ranh giới cái chết...
Nhưng, chuyện Thanh Vân phường, là ai làm?
- Đem những chuyện ngươi đã làm, nói lại một lần nữa!
Vân Dương lạnh lùng nói.
- Vâng vâng.
Một hồi lâu sau.
Lúc này đã là canh ba nửa đêm.
Thuỷ Vô Âm mang theo ghi chép của mình, xoa xoa cổ tay đi tới:
- Toàn bộ đã được ghi chép lại, xác nhận không sai.
Vân Dương nhìn thoáng qua, lẩm bẩm nói:
- Vẫn chưa đầy đủ, có vẻ như còn có điều không nói...
Đột nhiên khẽ vươn tay, nhanh như cắt nắm lấy cánh tay Khương Thành:
- Ngươi nói láo!
Phân Cân Thác Cốt Thủ, lần nữa được sử dụng!
Khương Thành quát to một tiếng, toàn thân run rẩy kịch liệt, đột nhiên đũng quần ướt sũng, hiển nhiên bị một câu của Vân Dương dọa đến sợ vỡ mật, tiểu tiện không thể tự khống chế:
- Ta không nói láo, ta thực sự không nói láo, nếu ta nói láo, để ta...
Trong lúc nhất thời, hắn nói nhanh tới mức người thường không thể nghe kịp, trong chốc lá liền phát ra bảy tám chục cái thề độc!
Tra tấn như thế, hắn không muốn nhận thêm một lần nào nữa.
Vân Dương mới chỉ khẽ vươn tay, còn chưa thực sự động thủ, hẵn cũng đã bị dọa đến hồn lìa khỏi xác!
Vân Dương hừ một tiếng, nâng tay một chưởng.
Bộp một tiếng!
Ngay lúc Khương Thành vẫn đang thề thề, đầu hắn đã biến thành trái dưa hấu nát, trong mũi của hắn vậy mà đồng thời thở ra một cái thật dài, tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm.
Như trút được gánh nặng.
Cuối cùng đã kết thúc.
Thân thể hắn cứ vậy mà bất động, giải thoát rồi.
Ánh mắt Vân Dương rét lạnh.
- Một hai ba... Trong thuộc hạ của hắn, thế mà còn tới mười bảy người chưa được tìm ra...