Ta Là Chí Tôn

Chương 293 : Tội nghiệt ngập trời khó chuộc, quay đầu Báo Quốc chết mới thôi!

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Phó Báo Quốc ta tự hỏi bản thân, trước khi bị Di Hồn Đại Pháp ám toán, cũng là thiết huyết nam nhi, tận trung với Ngọc Đường, với Tổ quốc! Nếu không phải thân bất do kỷ, Phó Báo Quốc ta dù có phải thịt nát xương tan, cũng sẽ không bao giờ có chuyện bán đứng quốc gia của mình! Những chuyện này, ngươi có thể hiểu được bao nhiêu? Ta vốn không muốn nói chuyện này, làm chính là làm, vô luận trước đó ta tận trung thế nào, tấm lòng ta thế nào, nhưng hiện thực chính là Cửu Tôn bởi vì ta mà gặp nạn, theo lý thường tình thì ta cũng vì thế mà cam tâm tình nguyện trả cái giá đắt, nhưng Phong Tôn đại nhân lại ngay cả một chút tôn nghiêm cuối cùng của ta cũng muốn tước bỏ, ngài không thấy có chút quá đáng sao?!



Vân Dương hỏi một câu sắc bén:



- Quá đáng? Thực sự quá đáng sao? Ngươi nói ngươi bị người ta dùng Di Hồn Đại Pháp ám toán khống chế, là thân bất do kỷ? Cứ cho rằng lời ngươi nói thực đi, nhưng lần đầu là ngươi thân bất do kỷ, vậy sau đó ngươi làm gì? Ngươi có nói chuyện mà ngươi gặp, chuyện thân bất do kỷ báo cáo lại hay không? Phương lão đại nhân, Thu lão đại nhân, những người này ngươi hoàn toàn có thể nói cho họ, nói rõ bản thân đã làm gì, bị người hãm hại như thế nào, ngươi có nói không?



- Lần một lần hai, ngươi không hề nói ra! Tùy ý để bản thân bị người ta khống chế làm việc, làm hại tướng sĩ Ngọc Đường. Cái mà ngươi nói là thân bất do kỷ, hoàn toàn không phải là lý do cho việc này!



- Còn nữa, lúc Dương Ba Đào tìm ngươi hỏi thăm tin tức, lúc đó ngươi cũng bị Di Hồn Đại Pháp điều khiển a? Nhưng ngươi vẫn tiết lộ tin tức! Chuyện này vẫn là Tứ Quý lâu bức ép ngươi sao?



- Cho đến khi các huynh đệ của ta chịu ngộ hại, trước đó và sau đó ngươi làm những gì lòng ngươi biết rõ, thực sự là thân bất do kỷ sao?



- Ngươi có bồi thường cho họ sao?



- Ngươi có nghĩ đến sẽ bồi thường cho họ sao?!



- Sau khi Cửu Tôn chúng ta chịu ngộ hại, trăm vạn tướng sĩ Ngọc Đường liên tục bại lui, vô số huynh đệ chết dưới binh đao, ngươi đã làm được chuyện gì?!



- Trước trước sau sau, ngươi từng âm thầm gặp mặt Khương Trung nhiều lần, năm ngoái, còn gặp tới tám lần, những lần gặp mặt này vẫn là thân bất do kỷ sao?!



- Hà Hán Thanh thi triển Di Hồn Đại Pháp khống chế thần trí của ngươi, trước sau cũng chỉ làm đến ba lần, là ba lần mà thôi, chuyện ba lần khống chế này, tuy có thể chứng minh ban đầu ngươi cũng không có ý định phản bội, nhưng chuyện sau đó thì sao, ngươi giải thích thế nào? Còn là thân bất do kỷ sao?



- Phó Báo Quốc!



- Dù nói thế nào, ngươi cũng chỉ là một tên hèn nhát!



Vân Dương nói sắc bén:



- Trưởng bối Phó gia các ngươi, đặt cho ngươi cái tên Phó Báo Quốc, là vì cái gì? Phó Báo Quốc, ngươi nói ta quá đáng, ngay cả một cái áo đều tiếc rẻ, vậy ta hỏi ngươi một câu, hiện tại ngươi chết đi, ngươi còn có mặt mũi gặp mặt tổ tiên của mình sao? Ngươi thực sự có thể yên tâm thoải mái khi người khác gọi tên mình sao?! Một câu thân bất do kỷ, là đủ để gạt bỏ tất cả tội danh sao?!



- Ngươi là người Ngọc Đường, là quân nhân Ngọc Đường, là trọng tướng quân đội, càng là người nối nghiệp Thái úy, nhưng chính ngươi tự đặt tay lên ngực thử hỏi một câu, những hành động trong hai năm nay của ngươi, xứng đáng với những vinh dự đó hay không?!



- Với nước với nhà, với người với ta, ngươi thấy bản thân mình có xứng đáng hay không?!



- Sau khi bị người tính toán đặt bẫy, là nên cam chịu sao? Sau khi bị người kéo vào vũng bùn, liền tự mình chui sâu vào, tự nguyện trầm luân sao? Chẳng lẽ một chút dũng khí giãy giụa ra ngoài, ngươi cũng không có sao?



- Nhìn những tướng sĩ chiến tử, người nhà kêu khóc, đau thấu tim gan, ngươi lén lút bán gia sản lấy tiền, đưa bạc đi qua, ngươi thấy thực sự có thể bù đắp tội ác của ngươi sao?
- Thu Lão Nguyên soái còn gì chỉ giáo?



Phó Báo Quốc trầm ổn hỏi.



Thu Kiếm Hàn hít sâu một hơi:



- Báo Quốc, có một số lúc, còn sống, so với chết còn khó hơn! Có một số chuyện, chỉ có còn sống mới có thể hoàn thành! Ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ một câu của lão phu, Đông Cương Ngọc Đường, giao phó cho ngươi!



Phó Báo Quốc đột nhiên thầm chấn động, suýt nữa chảy nước mắt, liên tục gật đầu:



- Lão Nguyên soái, ta đã nhớ kỹ! Dù ta có chết, cũng quyết bảo vệ Đông Cương!



Tinh kỳ phấp phới.



Đại quân xuất hành.



Đột nhiên, cuồng phong gào thét giữa không trung, hô hô hô...



Tất cả tinh kỳ, đồng thời chỉnh tề bay lên!



Tướng sĩ tam quân đồng thời ngửa đầu mừng rỡ.



Phó Báo Quốc nỗ lực ngăn chặn cảm xúc trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại.



Chỉ thấy trên trời cao, một đạo gió lốc thông thiên triệt địa sừng sững xuất hiện, một thân ảnh lờ mờ hiện thân:



- Phó Đại Nguyên soái, đi đường cẩn thận! Lần này binh hung chiến nguy, Phong ta đại biểu tám vị huynh đệ, đến đây đưa tiễn ngươi!



- Đa tạ Phong Tôn đại nhân!



Phó Báo Quốc nước mắt tràn mi, quỳ gối, âm vang nói:



- Cho dù Phó Báo Quốc thịt nát xương tan, cũng nhất định giữ vững Đông Cương Ngọc Đường! Chỉ cần còn một hơi, tất ngăn cản gót sắt Đông Huyền ngoài cương vực!



- Tấm thân này, tận trung Báo Quốc, quyết chí không đổi, đến chết mới thôi!