Ta Là Chí Tôn
Chương 294 : Bố võ Thiên hạ, huyết tẩy Giang hồ!
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Thanh âm của Phó Báo Quốc truyền xa.
Tất cả tướng sĩ xuất chinh, đồng thời giơ binh khí trong tay, vạn quân cùng kêu lên:
- Tấm thân này, tận trung báo quốc, quyết chí không đổi, đến chết mới thôi!
Một tiếng hiệu lệnh!
Đại quân xuất phát!
Thân thể hùng vĩ của Phó Báo Quốc an tọa trên lưng ngựa, lao người như một mũi tên, một đường vun vút, không quay đầu lại.
Không biết làm sao, Phương lão Thái úy nhìn thân ảnh vị đệ tử đắc ý của mình, lại như thấy được một hương vị quyết tuyệt.
Tựa như... Chuyến đi này của Phó Báo Quốc... Chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày trở lại!
Đệ tử thân truyền, truyền thừa y bát của lão, một lần đi không bao giờ gặp lại!
...
Một tòa miếu thờ nho nhỏ.
Tòa miếu thờ tọa lạc trong một dãy núi hoang vắng, vạn dặm không thấy bóng người.
Miếu thờ này cung phụng Tề Thiên Chân Quân.
Vị Tề Thiên Chân Quân này chính là một vị siêu cấp Tiên nhân trong truyền thuyết Thiên Huyền bao năm qua.
Truyền thuyết về hắn vô cùng nổi tiếng, ai ai cũng biết, nhưng tòa miếu thờ trong cái nơi vắng vẻ này, cũng thực là một chuyện lạ.
Trong miếng thờ, sương khói lượn lờ.
Một người thân mặt tinh bào, ngồi xếp bằng nhắm mắt bất động trong miếu.
Mặt mũi của hắn, toàn bộ ẩn giấu trong sương khói lượn lờ dâng lên, không thể nhìn thấy.
Tựa như vị Tề Thiên Chân Quân đang được cung phụng kia, không thể nhìn thấy chân diện mục, đập vào mắt, đều là một cảm giác mông lung, tựa như người trong sương mù, không thuộc về trần thế.
Mà trước mặt hắn, còn có một người khác, chính là Đao Tôn Giả thương tích đầy mình.
Đao Tôn Giả hổ thẹn không thôi:
- Đã hai mươi bảy năm, hai mươi bảy năm nay, chưa từng tiến thêm một chút...
Người mặc tinh bào lạnh nhạt nói:
- Đại chiến giang hồ lần này cũng là đại khảo nghiệm với ngươi, nếu ngươi không thể đột phá, như vậy khả năng chiến tử sẽ vượt qua tám thành! Bất kể chống lại vây công của mấy vị Vương giả Sâm La đình, hay là mấy lão quái vật kia tự thân xuất mã... Thậm chí giao thủ với nhân vật cấp trưởng lão Xuân Thu Môn, ngươi cũng không có một chút phần thắng, sinh cơ xa vời!
- Hiện tại, bốn người Kiếm Tuyết Sương Băng đều đã bước vào cảnh giới Thiên Canh Bát trọng. Hơn nữa Sương rất có khả năng trong năm nay sẽ tiến vào cảnh giới Cửu trọng, tiến tới trùng kích Đạo cảnh. Mà người đã dừng ở cảnh giới Thiên cảnh Tứ trọng mất hai mươi bảy năm, chênh lệch này, thực không còn gì để nói!
Người mặc tinh bào nhàn nhạt nói:
- Hiện tại thiên hạ đều biết, Thiên Thượng Hữu Đao, nhưng lại không biết Thiên Thượng Hữu Tuyết? So với những người khác? Ngươi giữ lại tôn hiệu của mình, mà bọn hắn lại lựa chọn yên lặng tăng thực lực.
Người mặc tinh bào nói:
- Đây chính là khác nhau! Có được, tất có mất!
Đao Tôn Giả đổ mồ hôi đầm đìa, lộp bộp không nói ra lời.
- Câu nói này, ngươi phải học được cách lý giải.
Người mặc tinh bào chắp tay đứng thẳng, thản nhiên cất bước:
- Có được, sẽ có mất. Nhưng có được, chưa hẳn không thể dùng nó lấy lại cái mất. Cũng có có được...
Thân thể hắn lướt đi như nước chảy mây trôi, âm thanh chậm rãi nói:
- Có lẽ vĩnh viễn không thể cầm về cái đã mất!
Đao Tôn Giả chỉ thấy lạnh cả người.
Tựa như tuyết sương trên trời đều đổ cả vào hắn, rét lạnh thấu xương, đông lạnh nội tâm.
Trong đầu trống rỗng đi thao người mặc tinh bào ra ngoài, thình lình là một bầu trời đầy tuyết.
Lúc này, mặc dù thời tiết chuyển lạnh, nhưng vẫn còn chưa đến lúc có tuyết lớn, mà nơi núi rừng không người đặt chân này, lại đột nhiên bị bao phủ trong làn áo bạc, tuyết nhiễm sơm lâm