Ta Là Chí Tôn
Chương 298 : Chuyện quỷ dị, nhất định có nguyên nhân...
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Thanh niên nhàn nhạt nói:
- Chuyện này cũng chỉ nằm trong suy đoán của ta, chưa hẳn đối phương đã có viện quân, ngay cả người trong gia tộc các nàng còn không đến giúp, chỉ dựa vào bản thân hai cô giái nhỏ các nàng, lại có thể có được bao nhiêu quan hệ? Trong đó lại có mấy cái viện thủ hữu lực?
- Mà thả con khỉ kia đi, hữu dụng cũng được, mà vô dụng cũng chả sao, tóm lại cũng chỉ thêm một phần thời cơ. Biến số, không phải cái nào cũng có hại, còn đến cùng nó có hại hay có lợi, vậy chờ thời gian chứng minh đi!
- Vâng!
...
- Lan tử, chúng ta lại phá vây lần nữa, lại có thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi...
Kế Linh Tê cắn răng:
- Đoán chừng là tên vương bát đản kia cố tình thả chúng ta ra.
Nguyệt Như Lan yếu ớt nói:
- Bất kể nói thế nào, có thể đi ra là việc tốt. Linh Tê, khỉ con của ngươi... Đã đi được mấy ngày?
Kế Linh Tê nói:
- Đã đi được bốn ngày. Hiện tại hẳn là đã đến Thiên Đường thành, haizzz cũng không biết làm vậy có đúng không nữa... Ta luôn cảm thấy, chuyện này sẽ làm liên lụy đến hắn... Người kia không những phong cách biến thái, mà thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ... Hắn tới đây, không biết có hữu dụng hay không?
Nguyệt Như Lan nhẹ nhàng nói:
- Đã đến nước này, chúng ta có tính toán cũng vô dụng. Chỉ có thể hy vọng vào hắn... Nếu không làm vậy, chỉ sợ ngày cả việc duy trì đến đây cũng đều là hy vọng xa vời. Chẳng may ngay cả ý chí cũng hỏng mất... Vậy coi như triệt để mất hết hy vọng.
- Hơn nữa... Ta hy vọng cũng có thể để cho ngươi một chút cơ hội... Bất kể tình huống, nhân sinh có tuyệt vọng ác liệt thế nào... Đều còn có một cơ hội nhỏ nhoi gặp lại...
Nguyệt Như Lan thấp giọng, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia ảm đạm.
Kế Linh Tê tâm sự nặng nề.
Nếu Vân Dương thực sự tới cứu nàng, như vậy đối với hai người các nàng khẳng định là chuyện tốt...
Nhưng, những người này vô cùng cường hãn, lấy tu vi của Vân Dương, sao có thể là đối thủ của những người này? Tối cũng chỉ là để đưa thêm đồ ăn mà thôi!
Nhưng nếu Vân Dương hoàn toàn bỏ mặc chuyện cứu viện nàng, không tới cứu... Kế Linh Tê sẽ cảm thấy tuyệt vọng đến chết.
- Lan tỷ, ngươi có cảm thấy tâm lý của ta thực mâu thuẫn hay không...
Kế Linh Tê than thở:
- Hiện tại ta chờ mong hắn đến, lại hy vọng hắn không tới. Tới, ta sẽ rất đau lòng, không tới, ta lại sẽ rất tuyệt vọng...
Nguyệt Như Lan khẽ cười:
Nhưng... Mấy tên khốn kiếp này muốn hủy dung mạo nàng!
Chuyện này sao nàng có thể nhịn?!?
Nhưng cứ bị chơi đùa thế mãi... Tâm tính thiện lương của nàng cũng mệt mỏi!
Coi như không cam tâm cũng tốt, thể xác tinh thần thực sự rất mệt mỏi khó chịu!
- Cầu thân cũng được, bức hôn cũng tốt... Vì sao còn phải truy sát chúng ta? Nếu chỉ truy sát cũng thôi, làm gì còn muốn công kích hủy dung chúng ta...
Kế Linh Tê vừa chạy vừa nói thầm:
- Chẳng lẽ tên vương bát đản này không những có hành động biến thái, còn có sở thích càng thêm biến thái? Thích hủy dung mạo nữ nhân?
Nguyệt Như Lan nằm trên lưng nàng trợn mắt một cái.
Nên nói thế nào a? Tin rằng mục đích của đối phương tuyệt đối không phải hủy dung các nàng, cái gọi là công kích hủy dung, chỉ là thủ đoạn tạo áp lực, tiến thêm một bước trong quá trình phá hủy tinh thần của hai nàng, bọn hắn nhất định có mục đích khác, hơn nữa toan tính còn không nhỏ. Chỉ là trước mắt hai người chưa thể phỏng đoán được mà thôi...
...
- Nha đầu này đúng là đủ bền dẻo!
Thanh niên nhìn Kế Linh Tê vẫn liều mạng chạy nói:
- Tiềm lực kinh người a!
Lão giả hắc bào bên cạnh ngưng mắt:
- Chúc mừng thiếu chủ, lấy tình cảnh trước mắt, nha đầu này dù tới bước đường như vậy, thế mà tâm chí vẫn chưa đổ, vô luận sức chịu đựng hay tâm tính đều đạt đến mức độ tốt nhất, như vậy chỗ tốt mà thiếu chủ đạt được thậm chí sẽ vượt qua ước định ban đầu của chúng ta!
Thanh niên chậm rãi gật đầu:
- Ta cũng cảm thấy vậy, lần này bỏ sức thật đáng giá, có thể nói là một vốn bốn lời.
Theo thời gian dần trôi qua, tuyết rơi ngày càng dày đặc, thanh niên ngẩng đầu nhìn trời:
- Nha đầu này ngày càng lắt léo, lúc này tuyết lớn sắp đến, đừng để nàng thừa dịp tuyết lớn mà bỏ trốn, nếu thực sự để nàng chạy mất, vậy bố trí lâu dài như thế coi như toi cơm.
Lão giả hắc bảo gật gật đầu:
- Thuộc hạ hiểu rõ, tuyệt đối không để xảy ra sơ xuất.
Lão giả kia vừa khẳng định bằng miệng, vừa thầm nghĩ, từ trước đến nay, thiếu chủ chưa bao giờ lo lắng con mồi cố định chạy mất. Nhưng lần này lại phá lệ trên người cô gái này, bởi vậy có thể thấy được sự chờ mong của thiếu chủ với cô gái này đã đạt đến mức độ lo được lo mất, như vậy, mục tiêu lần này thực không thể để sai sót.
Mọi người thu hẹp phạm vi một chút, lấy đầy tất cả lỗ hổng lưới vây!
Tuyết lớn rốt cục lít nha lít nhít bay xuống.