Ta Là Chí Tôn
Chương 299 : Gió nổi, Tuyết rơi, Mây sắp đến
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Điều càng kỳ quái hơn, mục đích của vị công tử kia cũng không phải thực sự muốn giết hay bắt giữ hai người, chỉ cần nhìn thấy hai người không thể chống đỡ tiếp, hắn liền hạ lệnh dừng truy kích.
Chờ sau khi đối phương hồi phục không sai biệt lắm, thì lại bắt đầu một đợt truy sát, như thế lặp lại tuần hoàn, vòng đi vòng lại.
Tuy hai nàng không chết, nhưng cũng không dễ chịu, tựa như ác mộng cứ uyển chuyển quấn quanh.
Nguyên nhân thực sự của chuyện này, nếu nói là kỳ quái, chi bằng nói là hi hữu!
Hi hữu đến mức độ siêu phàm thoát tục.
Điều hi hữu của trận nháo kịch săn đuổi bồi dưỡng tình cảm này khiến hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan gần như đi đến sơn cùng thủy tận, cho đến khi đám hộ vệ thị nữ của hai người chết không còn một mống, mới rốt cục nhận được tin của gia tộc!
Phi cẩm đưa tin của gia tộc trước đó đều bị, vị công tử gia này săn giết.
May mắn còn một con cá lọt lưới, rốt cục đến tay Kế Linh Tê, sau khi biết nguyên do chuyện này, hai người cơ hồ tức đến phát ngất.
Sau đó bị công tử này biết đã không thể tiếp tục gạt được nữa, mới chính thức ra mặt, đàm phán với hai nữ.
Nhưng mà lúc này hai người đã hận trò đùa của hắn thấu xương, sao có thể đồng ý cái hôn sự hoang đường hai nữ chung chồng?
Thế là hai người tiếp tục bỏ trốn, vị công tử này cũng tiếp tục đuổi giết, vẫn duy trì tiết tấu trước đó.
Nhưng phàm là người xuất hiện bên người hai người, một cái cũng không bỏ qua.
Chỉ có hai người, mới thực sự không bị giết hoặc trọng thương.
Giằng co như vậy tiếp tục khôi phục trạng thái mèo vờn chuột lúc trước.
Ta không giết các ngươi, ta cũng không vội bắt các ngươi. Nhưng ta không bỏ qua các ngươi, nhìn xem ai có thể chịu được đến cùng...
Sự hi hữu này, khó hiểu, quả thực là số một trên đời!
Hai nữ tuyệt sắc dung mạo, từ trước tới nay có vô số người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ thấy “Theo đuổi” như vậy!
- Lan tỷ, chuyện này... Đến cùng là chuyện gì?
Mặt mũi Kế Linh Tê thấm đẫm mồ hôi, thở dốc:
- Coi như cầu thân, bức hôn, nhưng người kia sử dụng... Phương thức này, đến cùng là vì cái gì?
Nguyệt Như Lan đối với chuyện này cũng cảm thấy mơ hồ, chân của nàng trong một lần chạy trốn đã bị té gãy, trước mắt cũng chỉ có thể để Kế Linh Tê cõng. May mà hiện tại hai người đã biết chân tướng, chí ít cũng thở phào một hơi, không cần chạy trốn gấp gáp như vậy.
- Không sai, hiện tại nàng đã đạt đến Bát trọng sơn! Thiếu chủ, nếu không phải nàng có lợi ích lớn lao cho con đường tu hành của thiếu chủ, không thể bỏ quả. Thì chỉ với tư chất này, chỉ sợ... Cũng đã đủ trở thành đối tượng tranh đoạt của những lão yêu quái kia!
Thiếu niên híp mắt:
- Chỉ riêng tư chất này, coi như ở trong Huyền Hoàng giới cũng có thể tính là siêu quần bạt tụy. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, nếu không phải nàng có tư chất như vậy, ta muốn nàng có tác dụng gì?
- Thiếu chủ nói chí phải.
- Đúng rồi, các ngươi có thể bắt được con khỉ của nha đầu kia sao?
Thanh niên hỏi.
- Thiên Huyễn Linh Hầu kia linh động dị thường, lại càng có năng lực biến ảo ẩn nấp, sớm đã mất tung tích, không thể thành công bắt lại. Lúc này sớm đã trốn xa, nhưng con khỉ này vẫn trong giai đoạn ấu sinh, chỉ có bản năng trời sinh, còn chưa thực sự có trí tuệ, sẽ không tạo thành tổn thất.
Lão giả cúi thấp đầu.
- Vậy cũng chưa chắc, biến số xưa nay rất nhiều, một con khỉ nhỏ chưa hẳn không thể tạo thành biến số... Chỉ là lấy tiêu chuẩn linh thức hiện tại của nó, coi như đi tìm viện binh, cũng khó có thể nói rõ tình huống trước mắt a?
Thanh niên nói, khóe miệng lộ ra ý cười thâm trầm.
Lão giả áo đen cũng bắt đầu cười:
- Coi như thực sự có vạn nhất, coi như thực sự có cứu binh, thế nhưng phóng mắt khắp cái Thiên Huyền đại lục này, còn có cứu binh nào có thể khiến chúng ta phải kiêng kỵ? Ngay cả gia tộc các nàng còn phải từ bỏ các nàng, càng không nói đến người khác!
Thanh niên cười nghiền ngẫm:
- Kỳ thực hiện tại ta rất chờ mong có cứu binh đến đây... Ta đoán chừng, người tới rất có thể chính là nghị lực duy nhất giúp các nàng chèo chống tới tận đây... Nếu có thể trước mặt các nàng, chém tận giết tuyệt đám viện binh... Ngươi nói liệu có thể hoàn thành mục tiêu trước thời hạn hay không?
Hai mắt lão giả áo đen sáng lên:
- Thiếu chủ thực có diệu kế!
Hắn lập tức tỉnh ngộ:
- Thiếu chủ, lúc trước khi con khỉ kia chạy mất, thiếu chủ cách đó cũng không xa, lấy đạo hạnh tầm thường của con khỉ đó, há có thể chạy qua pháp nhãn của thiếu chủ, chẳng lẽ... Từ lúc đó thiếu chủ đã có kế hoạch này?
Càng nghĩ càng thấy có đạo lý, tán thán nói:
- Thiếu chủ thực là biết mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng!