Ta Là Chí Tôn
Chương 302 : Trở lại Vân phủ
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Tên mập mạp kia hừ một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi đắc ý:
- Cửu Tôn đại nhân đương nhiên là tồn tại như Thần tiên, hơn nữa còn là thủ hộ thần của Ngọc Đường đế quốc chúng ta! Hừ, chỉ cần có Cửu Tôn đại nhân, Ngọc Đường ta chính là tồn tại vô địch thiên hạ!
Khẩu khí cực kỳ kiêu ngạo, tựa như chính hắn là Cửu Tôn đại nhân vậy.
- Nhưng, dù sao Cửu Tôn đại nhân cũng đã...
Thanh niên thiếu chủ kia thở dài:
- Trong chiến dịch Thiên Huyền nhai kia, Cửu Tôn đã mất đi tám vị anh hùng, chỉ còn lại một người, một cây khó chống a...
- Thứ tầm thường như ngươi sao có thể hiểu được sự lợi hại của Cửu Tôn đại nhân?
Mập mạp kia khinh thường liếc qua vị thiếu chủ một cái, nói:
- Phong Tôn đại nhân thần uy thông thiên triệt địa, ta từng tận mắt nhìn thấy, bầu trời Thiên Đường thành, Phong Tôn đại nhân hóa thành phong long nối thông thiên địa, uy thế đó, thực sự rung thiên động địa! Có rất nhiều người khi đó đều quỳ xuống, cơ hồ như được gặp Thần tiên. Có thể nói, Phong Tôn đại nhân đã thành tiên...
- Phong Tôn đại nhân... Phong long...
Thanh niên thiếu chủ thì thảo lẩm bẩm.
Ngoài trời tuyết lớn vẫn tung bay, người trong tửu lâu thực cũng không có chuyện gì để làm, lúc này vừa nghe có người nhắc đến Cửu Tôn, tất cả bọn họ đều là người Ngọc Đường, đối với anh hùng Ngọc Đường đường nhiên đã nghe đến thuộc lòng.
Nhao nhao tiến lến, ngươi một lời ta một câu, thảo luận nhiệt tình phong phú.
Trong đám người, lão giả áo đen cùng thanh niên thiếu chủ vừa nghe vừa tán thưởng, thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười bí ẩn.
Cho tới hiện tại, hai người họ đã hoàn toàn hiểu được những nghi ngờ trong chuyện này.
Thì ra là thế!
Hóa ra trong thời gian gia tộc nhà hắn không đạp chân lên Thiên Huyền đại lục, vậy mà trên Thiên Huyền đại lục đã xảy ra biến hóa như vậy!
Cửu Tôn phủ!
Cửu thiên lệnh!
Cửu Tôn!
Như vậy có thể thấy... Người cứu Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, chính là Phong Tôn đại nhân trong miệng những người này.
Chuyện này, nhất định chính xác không thể nghi ngờ!
- Tuyệt đối không sai!
Kế Linh Tê đứng lên, tinh thần sung mãn, mở cửa sổ, hít thở một hơi thật sâu:
- Kỳ thực ta không cần mở mắt xác nhận, chỉ cần nhắm mắt lại hít một hơi, liền có thể nhận ra đây chúng là Vân phủ. Không khí nơi này, vô cùng tươi mát.
Nguyệt Như Lan nhất thời cảm thấy hắc tuyến nổi đầy trán, nha đầu này thực không cứu nổi nữa rồi...
Không khí nơi nào mà chả giống nơi nào, hơn nữa đây còn nằm trong thành thị lớn, không khí ô trọc, nào có cái gọi là vô cùng tươi mát...
Vừa rồi chúng ta còn mới ở sơn lâm đi ra, bên kia mới thực sự là không khí tươi mát a?!
Rõ ràng nha đâu này yêu ai yêu cả đường đi, nhưng cái yêu ai yêu cả đường đi này cũng hơi bất hợp lý a, rõ ràng là nói bậy, còn cái gì mà vô cùng tươi mát!
- Linh Tê, ngươi nói thử xem, không khí tươi mát ở chỗ nào... Ừm, có vẻ như đúng là không khí không tệ, nhưng suy cho cùng vừa rồi có tuyết lớn, không khí tươi mát hơn một chút cũng là chuyện bình thường, chưa hẳn đã do hoàn cảnh Vân phủ tốt hơn ở ngoài.
Nguyệt Như Lan cảm thấy không khí bốn phía thanh tịnh, mát mẻ thư sướng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Kế Linh Tê nhìn ra ngoài cửa sổ, đập vào mắt, toàn bộ sân trong Vân phủ đều được phủ một tầng tuyết trắng.
Thậm chí trên mặt tuyết còn không có dâu vết người qua lại.
Lương đình bên kia sân nhỏ, vẫn giữ nguyên bộ dạng như trong trí nhớ của nàng, nhưng đỉnh đình phủ đầy tuyết trắng, phía dưới vẫn giữ màu xanh a?
Ừm... Coi như tuyết rơi đột ngột, cây cối chưa kịp khô bại, nhưng bên kia vẫn có hoa là chuyện quái gì vậy? Rõ ràng là một đóa hóa ngoan cường vươn ra khỏi lớp tuyết, tỏa hương thơm say đắm lòng người!
- Thật đẹp!
Kế Linh Tê hít một hơi thật sâu:
- Lan tỷ, sự thật thắng hùng biện, cảnh vật trước mắt đã chứng minh ta không nói quá a! Ta đã nói nơi này chính là nơi xinh đẹp nhất thế giới này mà.
Nguyệt Như Lan nằm trên giường, nửa nghiêng người, dùng tay phải đỡ đầu của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng:
- Đúng đúng, phàm là chỗ nào có Vân Dương, chỗ đó chính là nơi xinh đẹp nhất thế giới! Ta cũng không hoài nghi ngươi nói ngoa a!
Kế Linh Tê lập tức giận dỗi:
- Nguyệt tỷ, ngươi rõ ràng biết ý ta không phải như vậy, ngươi cố ý đùa cợt ta!
Nguyệt Như Lan cười ha ha một tiếng.