Ta Là Chí Tôn
Chương 312 : Thiếu chủ gặp Đại thiếu
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Có điều, bọn họ cũng rõ ràng. Bất kể là có bao nhiêu công lao, đó cũng là chuyện sau khi về nhà.
Điều trước mắt, đó là phải cẩn thận, bảo vệ công tử, bảo vệ Huyền thú, càng phải bảo vệ vị Vân công tử trước mắt!
Có điều, trong quá trình huấn luyện, đám người cũng cảm thấy một số điều có vẻ như không thích hợp.
Huyền thú trong Vân phủ này, tựa như còn có phân giai cấp vậy?
Không, phải nói là cấp độ Huyền thú phân biệt rõ ràng, nhìn cái là biết.
Ví như, con Quỷ Diện Ưng mới tới kia, rõ ràng là bị xa lánh. Mấy con Thiểm Điện miêu kia đều không đoái hoài tới nó, gặp nhau trên đường cũng cố tránh thật xa, tựa như sợ đến gần sẽ phải ngửi mùi thối vậy.
Điều này, cũng đúng, mọi người có thể lý giải.
Dù sao, cái thứ Quỷ Diện Ưng này, thần tăng quỷ đều ghét, cơ hồ không được bất kỳ sinh vật nào chào đón, điểm này mọi người đều đã sớm rõ.
Cho nên Quỷ Diện Ưng lúc nào cũng tìm chủ nhân Vân Dương để tìm kiếm che chở, quan hệ thân cận với Vân Dương, lúc nào cũng đi theo, điều này hoàn toàn có thể hiểu được.
Dù sao, Vân Dương là người duy nhất vui vẻ ở cạnh nó!
Nhưng, mấy con Thiểm Điện miêu kia đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Tại sao lúc nào rảnh rỗi là đến kiếm chuyện bắt nạt Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng nhà chúng ta? Thậm chí ngay cả Hắc Sí Hổ cũng muốn bắt nạt...
Chuyện quái gì vậy?
Bọn nó đều là Bát phẩm Huyền thú a!
Coi như còn nhỏ, nhưng vẫn là Bát phẩm Huyền thú! Huyết mạch áp chế, không phải chỉ nói cho có nha.
Mà huyết mạch Thiểm Điện miêu lại đạt đến mấy phẩm?
Mấy tiểu tử này ăn gan hùm mật báo hay sao? Lại dám đến bắt nạt thượng phẩm Huyền thú?!
Chẳng phải là muốn động thủ trên đầu thái tuế a?
Chỉ có điều Vân công tử đúng là che chở mấy đầu Thiểm Điện miêu kia, một khi Huyền thú xung đột, Vân công tử sẽ lập tức xuất hiện, bếch Thiểm Điện miêu rời đi, sợ Thiểm Điện miêu của hắn bị bắt nạt vậy!
Đám người cũng có thể hiểu được chuyện này, Thiểm Điện miêu chỉ là Huyền thú hạ phẩm đến trung phẩm, cho dù ba tiểu tử Tam Nhãn Trư, Vạn Cân Hùng hay Hắc Sí Hổ mới sinh, nhưng huyết mạch còn ở đó, chỉ cần khí thể thượng phẩm Huyền thú bộc phát, Thiểm Điện miêu nhất định không thể thừa nhận, thậm chí trực tiếp bị hù chết cũng có khả năng. Có điều đối với hành động thiên vị của Vân Dương, đám người cũng cảm thấy tương đối phê bình kín đáo, thiên vị Huyền thú của mình cũng không có gì đáng trách, nhưng cũng không cần coi chúng như bảo bối vậy chứ?
Thực sự không phóng khoáng!?
Đám Huyền thú ở chung với nhau, dần dà mấy đầu Thiểm Điện miêu tạo thành ngạo khí “dòng chính”! Vênh váo tự đắc, oai phong lẫm liệt! Ngày ngày meo meo kêu loạn, đẩy đám Tam Nhãn Trư cùng Vạn Cân Hùng ngã dúi ngã dụi...
Đám cao thủ tứ gia nhìn thấy mà đau lòng!
Không khỏi sinh ra một cảm giác, không đáng tin cậy, không thích hợp.
Ngươi một lần đắc tội cả tam đại gia tộc, ngươi còn nói là việc nhỏ?
Nếu con hàng trước mắt không phải là công tử nhà mình, lão Bàng cảm thấy đã có thể trực tiếp bạo khỏi, sau đó nhanh chóng đánh chết tươi tên tiện nhân này, sau đó tiên thi (dùng roi quất thi thể, một hành độn vũ nhục người chết đến cực điểm) ba ngày: lão tử cho ngươi nói lão tử gan nhỏ! Lão tử cho ngươi xem gan lão tử lớn bao nhiêu!
Ngay lúc Đông Thiên Lãnh đang hùng hùng hổ hổ, đột nhiên nhìn thấy một vị công tử áo trắng, dẫn theo một tên tùy tùng áo đen, thản nhiên đi tới, chỗ đi qua, tựa như có một làn gió thơm chậm rãi đi theo.
Công tử áo trắng phong độ nhẹ nhàng, dung mạo tuấn nhã, dáng người cao ráo, khí chất phi phàm. Nhìn là có thể thấy xuất thân từ đại gia đại tộc. Bất kể từ phương diện nào, đều có thể nhìn thấy khí thế siêu quân bạt tụy.
Nhưng Đông Thiên Lãnh liếc mắt, cúi đầu dùng bữa.
Đông đại thiếu từ trước đến nay tự xưng là thiên địch của sự ưu nhã trên thế gian!
Vô luận là người siêu phàm thoát tục đến mức nào, chỉ cần Đông Thiên Lãnh đại thiếu gia gặp được, nhất định sẽ sinh ra một cảm giác: người bằng cái gì mà đẹp trai hơn ta? Bằng cái gì mà phong độ hơn ta? Bằng cái gì mà khí chất hơn ta?
Con mẹ nó đều là giả vờ!
Nếu bản công tử cũng giả vờ, tuyệt không kém ngươi!
Ta chỉ khinh thường giả vờ mà thôi, đồ nhà quê!
Lúc đầu, với bộ dạng xuất chúng của Vân Dương vốn nên không hợp ý Đông Thiên Lãnh, nhưng thế sự vô thường, lần đầu hai người gặp mặt, Vân Dương tận lực ra vẻ hoàn khố, rất được lòng Đông Thiên Lãnh, về sau Vân Dương càng lúc càng lộ khí thể siêu cấp hoàn khố, càng khiến Đông Thiên Lãnh phục đến cúi rạp, cam nguyện làm tiểu đệ.
Những vị công tử đẹp trai siêu phàm thoát tục khác, đứng trước Đông Thiên Lãnh chưa từng có ngoại lệ!
Chỉ là lúc này, Đông Thiên Lãnh cảm thấy sa sút chưa từng có, thực sự không có tâm tình kiếm chuyện với người khác, quyết định chỉ cần vị công tử kia không lắc lư trước người hắn, như vậy hắn sẽ từ bi, không xuất sát giới, nhưng nếu đối phương đến kiếm chuyện lập tức hắn vò nát phong độ đối phương mà đem đi chùi đít!
Có điều hắn không muốn trêu chọc người ta, nhưng người ta lại chủ động tìm hắn.
- Nha?
Công tử áo trắng liếc mắt nhìn Đông Thiên Lãnh, hai mắt đột nhiên phát sáng:
- Vị công tử này thực là nhân trung long phượng, tiểu đệ mới thấy, liền đã sinh ra cảm giác hận gặp nhau muộn, không biết vị công tử này có hứng thú, cùng tại hạ uống một chén? Tiểu đệ mời!
Da mặt lão Bàng không nhịn được mà giật giật.
Người anh em, ngươi thế nào mà lại thấy công tử nhà ta là nhân trung long phượng? Lại dám bắt chuyện vào lúc này, lá gan không nhỏ a! Xem công tử nhà ta một câu khiến ngươi phải há hốc mồm đây.
Quả nhiên!
- Ngươi có tiện không?
Đông Thiên Lãnh ngoẹo đầu:
- Ngươi tiện đến mức nào?