Ta Là Chí Tôn
Chương 313 : Vì sao ta lại đen đủi như vậy...
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Công tử áo trắng sững sờ, tên này nói cái quần gì vậy? Nói vậy là có ý gì?
Không trách công tử áo trắng không hiểu, mặc dù Đông Thiên Lãnh nói tiếng người, nhưng cũng hiếm người có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của hắn.
- Ngươi thấy ta là nhân trung long phượng?
Đông Thiên Lãnh tiếp tục nã pháo:
- Long chỗ nào? Phượng ở đâu? Ngươi mau nói cho ta biết một chút a? Ta còn không biết ta có hai cái đặc tính này đó nha!
Công tử áo trắng lại lần nữa ngây người, một lúc mới sinh ra ý nghĩ tiếp theo: con hàng này còn là người hả? Con mẹ nó ngôn ngữ nghệ thuật gì vậy?!
- Hận gặp nhau muộn? Tình cảm của ngươi cũng con mẹ nó phong phú nha...
Đông Thiên Lãnh tiếp tục nói.
Công tử áo trắng trừng mắt, rốt cục hiểu rõ con hàng Đông Thiên Lãnh này là cái loại gì, hai tay run rẩy, kìm chế xúc động muốn xông lên một chưởng đập chết.
Tên hỗn đản này sao có thể tiện đến mức đó? Hai mấy năm cuộc đời, bản công tử chưa từng gặp được kẻ nào hèn mọn như thế.
Nhưng Đông Thiên Lãnh vẫn còn tiếp tục:
- Uống với ngươi một chén? Ngươi là cái thứ gì? Đũa mốc mà đòi uống với ta một chén? Lại còn muốn mời? Ngươi cảm thấy lão tử là người không có tiền sao? Còn thiếu chút tiền rượu của ngươi? Bằng ngươi cũng xứng để lão tử hạ thân phận?!
Công tử áo trắng hít một hơi thật sâu, hiển nhiên đã sắp nhịn không được nữa. Không riêng hắn, phàm là người có chút thực lực địa vị, đều sẽ không nhịn được.
Hắn mới chuẩn bị bạo phát, bất ngờ Đông Thiên Lãnh đã ra tay trước hắn.
Mấy ngày nay Đông Thiên Lãnh bị đám người Xuân Vãn Phong bơ đi, ngột ngạt đã lâu, nay lại có con hàng không mời mà tới, đương nhiên sẽ không để phí cơ hội trút lên người kẻ này.
Hắn đã nhịn đủ tám ngày a!
Lúc này nếu không trút ra, Đông đại thiếu cảm thấy bản thân có thể nổ tung bất cứ lúc nào!
Vừa hay lại có con chim ngốc này bay tới, cơ hội trời cho, bỏ lỡ sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân!
Đông Thiên Lãnh phốc một tiếng nhảy dựng lên, vô bàn giận dữ nói:
- Tên nhà quê thổ tài chủ nhà ngươi, có mấy đồng tiền bẩn thì không còn biết bản thân là ai hả? Nhất định phải khoa trương đắc ý trước mặt người khác mới vừa lòng hả? Có mấy đồng tiền lớn là cảm thấy muốn gì cũng được hả? Có phải cảm thấy bản thân có thể tiến vào giới thượng lưu hả? Hả? Còn muốn mời? Mời cái em gái ngươi! Lão tử có biết ngươi hả? Ngươi biết lão tử là ai hả? Ngươi có biết hiện tại lão tử vô cùng không vui không? Ngươi con mẹ nó thân lừa ưa nặng, con mẹ nó nhà ngươi không dạy ngươi quy tắc giang hồ hả? Hay để lão tử dạy ngươi làm người phải làm thế nào?
Công tử áo trắng lại lần nữa ngây người.
Cũng không chỉ có hắn ngây người, ngay cả lão già áo đen bên cạnh hắn cũng phải ngây người!
Có nằm mơ bọn hắn cũng không nghĩ tới, bản thân nhẹ nhàng nhiệt tình lên mời đối phương một tiếng, lại đụng phải thằng dở hơi tự luyến, hơn nữa còn là thằng dở hơi trên người dính đầy phân, động một cái là vẩy khắp nơi!
Thực sự là ác mộng kinh hoàng, vô cùng thê thảm!
- Ngươi... Ngươi...!
Ba người Xuân Vãn Phong mơ màng gật đầu.
Thấy thì thấy rõ, nhưng lại chẳng rõ ý nghĩa cụ thể a...
Càng không hiểu mấy thứ này có tác dụng gì?!
- Các ngươi không cần hiểu cụ thể, chỉ cần nhớ kỹ động tác, thủ hiệu của ta là được.
Vân Dương an ủi:
- Hiện tại các ngươi đã có tiến bộ rất lớn, chỉ cần luyện tập thêm một chút là được...
Tam đại công tử đau khổ: tại sao ta không cảm thấy bản thân tiến bộ a? Thực sự không hiểu...
Ầm!
Ngay trong lúc bốn người nói chuyện.
Đại môn Vân phủ đột nhiên bị đá văng, hai cánh cửa lập tức bay ra, rơi vào trong sân, tiếng động ầm vang.
Lập tức hai tiếng phanh phanh truyền đến.
Vừa nhìn qua, đã thấy hai người hôn mê bất tỉnh nằm trên đất.
Đông Thiên Lãnh.
Lão Bàng!
Đám cao thủ Đông gia nhảy dựng lên, lửa giận ba trượng!
- Là ai?!
Một tiếng rống to.
- Là ta.
Một thanh âm băng lãnh nhàn nhạt vang lên, truyền tới từ ngoài cửa chính.
Đám người theo tiếng nhìn lên, đã thấy ngoài cửa lớn, chậm rãi xuất hiện hai người.
Một trắng, một đen.
Một trẻ, một già.
Một người ngọc thụ lâm phong, một người già nua còng còng.
Hai người vừa xuất hiện, khí thế áp đảo phá không mà ra, bao phủ toàn bộ Vân phủ!