Ta Là Chí Tôn

Chương 321 : Thất Tình Lô Đỉnh?

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Lôi Động Thiên cười khổ một tiếng:



- Vân huynh đệ, ta biết những lời ngươi nói đều là thành tâm thành ý suy nghĩ cho ta, câu địch nhân của địch nhân luôn có một phần thiện ý càng hợp ý ta, nhưng... Ngươi thử tưởng tượng, nếu quả thực ta dẫn quá nhiều cao thủ tới... Hắn còn dám tới sao?



Vân Dương nói:



- Có thể ẩn giấu a, cẩn thận chạy được thuyền vạn năm, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất!



Lôi Động Thiên trầm ngâm một chút:



- Vân huynh đệ không cần tiếp tục khuyên ta, ý ta đã quyết. Chỉ cần hai người chủ tớ chúng ta, cũng đủ quấy Tứ Quý lâu tới long trời lở đất. Chí ít, muốn cứu vị hôn thê của ta lại, cũng không phải chuyện khó khăn!



Vân Dương lo lắng:



- Đã như vậy, ta chúc Lôi huynh mã đáo thành công, tâm tưởng sự thành. Chỉ có điều... Lôi huynh, nếu lúc đó có gì cần trợ giúp, tuyệt đối không nên khách khí! Vẫn là câu nói kia, địch nhân của địch nhân, luôn có một phần thiện ý!



Lôi Động Thiên cười cười:



- Ta hiểu ta hiểu, nếu cần ta tuyệt đối sẽ không khách khí với Vân huynh đệ.



Lôi Động Thiên hiện tại càng lúc càng thấy Vân Dương thuận mắt, kỳ thực ban đầu Lôi Động Thiên hoàn toàn không có ý định kết giao với Vân Dương, cho dù không biết Vân Dương có liên quan gì tới Kế Linh Tê hay không, nhưng lập trường khác biệt, thực lực Vân Dương lại nông cạn, căn bản không lọt vào mắt Lôi Động Thiên.



Chỉ có điều, Vân Dương vừa nói đã trúng tâm ý Lôi Động Thiên, lại thêm Lôi Động Thiên tự tưởng tượng, coi như chuyện này cũng là do Lôi Động Thiên lấy ra chỗ tốt, nhưng quan hệ địch nhân của địch nhân lại không giả. Lôi Động Thiên đương nhiên sẽ không hoàn toàn không cảm động, cho nên càng nói, ngữ khí của hắn đối với Vân Dương càng thêm một phần ấm áp.



Điều này lại lần nữa chứng minh, kỹ xảo diễn kịch ủa người nào đó, đã đạt đến tình trạng dĩ giả loạn chân, không thể không nói một chữ phục!



Vân Dương gật gật đầu, có vẻ như còn không yên lòng, trầm ngâm một chút lại nói:



- Lôi huynh, nếu không như vậy đi, ngươi cùng thuộc hạ của mình cứ ở lại nhà của ta, hai bên cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau. Dù sao chỗ này của ta cũng có danh nghĩa Hầu phủ, tên kia dù có là lấy danh nghĩa Phong Tôn đại nhân... Cũng không dám làm gì quá đáng với chúng ta...



Lôi Động Thiên cười cười, ngạo nghễ nói:



- Vân huynh đệ làm vậy là muốn bảo hộ ta sao?



Vân Dương hách nhiên nói:



- Đây cũng là kế tạm thời...



Lôi Động Thiên nói:



- Vân huynh đệ, ta hiểu ngươi có ý tốt. Có điều, một thân tu vi của vi huynh... Nếu còn cần ngươi bảo hộ, vậy... Ta cũng không có mặt mũi nhìn người a.



Vân Dương trầm mặc một hồi:




- Thiếu chủ, ngài đối với tên Vân Dương này, cũng thực quá ưu đãi hắn đi...



Lão giả áo đen còn thầm buồn bực.



Lôi Động Thiên nhàn nhạt nói:



- Chuyện này, bản thân ta có suy tính, lão Mục, kỳ thực chuyện ngươi thấy không vui, là do ta đưa trữ vật giới chỉ của ngươi cho hắn đi?



Lão già áo đen họ Mục cúi đầu:



- Não nô không dám nghĩ như vậy, mọi thứ của lão nô đều là chủ nhân ban cho, không dám mảy may oán hận.



Lôi Động Thiên lạnh lùng nhìn lão giả áo đen:



- Sau khi trở về, ta sẽ nói quản gia tiếp tế cho ngươi một viên trữ vật giới chỉ, tuyệt không để ngươi có bất kỳ tổn thất... Ai, lão Mục, ngươi có biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi chính là... Quá mức tính toán chi li món lợi nhỏ, quá coi trọng được mất trước mắt. Không, phải nói là ngươi nhìn quá ngắn, sao không đưa tầm mắt phóng xa một chút?!



Lão Mục tái nhợt:



- Vâng, lão nô cung lĩnh thiếu chủ dạy bảo.



- Không nói tới chuyện ngươi ở nhà ta đã nhiều năm như vậy, chỉ riêng thời gian đi theo ta, cũng đã được sáu năm đi?!



Lôi Động Thiên thản nhiên nói:



- Ngươi có năng lực có tu vi, có kiến thức lại có lịch duyệt, mưu đồ trí tuệ cũng là nhất tuyệt. Nếu có thể từ bỏ cái tật nhỏ nhen, ngươi có thể trở thành đệ nhất nhất tướng tài sau khi ta trở thành gia chủ!



Lão Mục hô hấp dồn dập, trong mắt ánh lên hào quang kinh hỉ.



Lôi Động Thiên chính là người kế thừa hợp pháp thứ nhất của Lôi gia, vô luận là thân phận hay địa vị đều là chuyện ván đã đóng thuyền.



Câu nói này của hắn, độ nặng có thể thấy được, không thể nghi ngờ!



- Thiếu chủ, ta nhất định sẽ thay đổi!



Lão Mục hạ quyết tâm.



Về sau hắn nhất định sẽ hành xử rộng rãi, phóng khoáng, nhất định phải từ bỏ tật xấu, nhất định phải đại khí cao cấp.



Sau khi đánh một gậy, lại cho thêm một quả táo, Lôi Động Thiên nhìn phản ứng của Lão Mục mà cảm thấy vô cùng hài lòng:



- Lão Mục, ngươi cảm thấy, tên Vân Dương này liệu có thể trở thành Thất Tình lô đỉnh cho ta hay không?