Ta Là Chí Tôn

Chương 326 : Không thể nghi ngờ

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Lão Mục nói:



- Công tử nói chí phải.



- Xem ra tên Vân Dương này còn rất thẳng thắn đối đãi với ta, gia hỏa này không tệ.



Lôi Động Thiên suy nghĩ một chút:



- Chuyện này đã xác thực không thể nghi ngờ. Mọi thứ trước mắt đều chỉ thẳng vào tên Phong Tôn giả cùng với đám đại hành giả Tứ Quý lâu!



Lão Mục có chút mất hồn.



Thực sự có thể kết luận võ đoán như thế a?



Lôi Động Thiên nói:



- Nếu cứ tính như thế xuống... Có thể kết luận, Tứ Quý lâu có chủ tâm nhằm vào ta?



Trong mắt hắn lóe lên hàn quang.



Lão mục lại ngơ ngác.



Thế nào... Lại trở thành... Chủ tâm nhằm vào ngươi?



Cái này... Suy ra từ đâu?



Tại sao lại có kết luận này?!



- Thế nhưng tại sao Tứ Quý lâu lại phải nhằm vào ta? Nếu đối phương làm như vậy, tất phải có nguyên nhân, vậy nguyên nhân của đối phương là gì?



Lôi Động Thiên khổ sở suy nghĩ:



- Chẳng lẽ chuyện của ta bị tiết lộ? Có người không muốn để ta luyện thành Thất Tình Đại Pháp? Sử dụng Tứ Quý lâu để ngăn cản ta? Tựa như ta dụ dỗ hai nhà Kế Nguyệt?!



- Nếu... Mấy nhà kia muốn đối phó ta, bất kể là ai xuất mã, đều khó có thể tránh khỏi chuyện để lại vết tích, dù sao, công pháp của Huyền Hoàng giới so với Thiên Huyền đại lục căn bản không đi cùng một con đường.



- Cho nên chỉ có thể lấy thế lực Thiên Huyền để ra mặt?



- Mà Tứ Quý lâu chính là thế lực tối cường ở đây... Chính là đối tượng hợp tác tốt nhất.



Lôi Động Thiên tự lẩm bẩm, cẩn thận thăm dò, với tâm lý sẵn có, một đường trực tiếp chụp cái bô lên đầu Tứ Quý lâu.



Lão Mục lúc này suýt phát điên!



Hắn thực sự có chút khó hiểu, không thể biết tại sao lần này công tử nhà mình lại có thể khẳng định như vậy? Trực tiếp định tội Tứ Quý lâu. Lắp bắp nói:



- Thiếu chủ, chuyện này... Phải chăng có nên kiểm chứng một chút?



Lôi Động Thiên như đã tính trước:
Thiên Thượng Hữu Đao!



Sau khi xác nhận thân phận Đao Tôn Giả, Vân Dương càng thêm cẩn thận hóa thân phong tướng.



Quả nhiên đến rồi!



Thanh phong càng thêm nhẹ nhàng, nhu hòa lướt qua, so với lúc trước càng cẩn thận hơn mấy phần, thậm chí ngay cả khí lưu bốn phía đều không có bị dẫn động.



Những, người áo trắng kia đột nhiên cau mày, nhẹ nhàng ngẩng đầu.



Trong chớp mắt này, Vân Dương thấy được một khuôn mặt trắng toát.



Gương mặt này, mặc dù cũng là màu trắng, nhưng không phải màu trắng tái nhợt như người bệnh, mà là một loại màu trắng óng ánh như ngọc nhuận.



Hắn đứng giữa trời tuyết, tựa như một pho bạch ngọc hoàn mỹ được điêu luyện tỉ mỉ.



Trên gương mặt người áo trắng hiện lên một vòng trầm tư, thần sắc dần trở nên nặng nề.



- Nhị ca, ngươi...



Đao Tôn Giả hỏi.



Người áo trắng lắc đầu, không trả lời, nhưng cả người hắn bỗng động, một cánh tay cũng theo đó mà bắt ra.



Xoát xoát xoát!



Liên tiếp bắt ra mười mấy chưởng, trên không trung thình lình xuất hiện mười mấy cái lỗ đen!



Người áo trắng ngưng trọng nhìn mười mấy cái lỗ đen mới xuất hiện, mãi cho đến khi lỗ đen dần được chắp lại, thiên địa khôi phục vẻ yên tĩnh.



Nhưng ánh mắt hắn vẫn chưa từng thư giản thả lỏng.



- Nhị ca, thế nào?



Đao Tôn Giả lại hỏi.



Người áo trắng thản nhien nói:



- Vừa rồi ta đột nhiên có cảm ứng, có cảm giác không thoải mái như bị người nhòm ngó, không khỏi nghĩ tới Phong Tôn có năng lực hóa tướng, nơi này lại là địa bàn của hắn, đương nhiên phải cẩn thận vẫn hơn.



Nói thì nói, nhưng con mắt hắn vẫn không ngừng tuần tra hư không, tìm kiếm cái gì đó.



Vân Dương đứng trên không mà đổ mồ hôi lạnh, toàn thân như muốn phát run.



Lợi hại!



Thật lợi hại!