Ta Là Chí Tôn

Chương 327 : Đêm khuya thăm hỏi

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Vừa rồi hắn còn định tới gần một chút, động tác vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả chút vết tích cũng không để lại, thế mà vẫn bị người áo trắng này cảm ứng, mà cảm ứng thì cũng thôi, vậy mà không nói hai lời liền xé toạc không khí xung quanh, toàn bộ phá diệt!



Tai họa sát nách, chỉ kém chút xíu là Vân Dương thực sự bị bắt ra, trở thành vật trong tay đối phương.



Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Vân Dương quyết đoán chia tách phong tướng chi lực, phân ra một phần rất nhỏ cuốn lấy thần niệm bay lên trên, mới chỉ bay được năm thước, đã thấy vị trí cũ của hắn đã biến thành một cái lỗ đen!



Không có thần niệm thúc dục, phong tướng chi lực dần dần tan rã, không còn tồn tại!



Loại thủ đoạn phát tay phá hư không này, thực sự đáng sợ!



Đao Tôn Giả lặng lẽ cười:



- Có nhị ca ở đây, tên Phong Tôn kia há có gan tiếp cận? Nhị ca quá cẩn thân a.



Người áo trắng hừ một tiếng:



- Mọi chuyện không thể chủ quan, tu giả chúng ta càng phải như vậy, tu đồ gập ghềnh khó đi, một lần sơ sẩy thiên cổ hận, ngày đó Cửu Tôn như thế, Hà Hán Thanh cũng như thế, còn ngươi, nếu tiếp tục giữ tâm tính chủ quan, chưa hẳn không có một ngày như thế!



Thần sắc trong mắt hắn vẫn giữ vững vẻ hồ nghi, chú mục nhìn lên bầu trời đêm, tâm tình bất định, nửa ngày mới thản nhiên nói:



- Ngươi nói vì sao ta phải làm như thế, trực giác nguy hiểm của tu giả, còn đáng tin hơn kinh nghiệm lịch duyệt, thậm chí hiện tại ta vẫn còn cảm giác, cỗ khí tức kia vẫn chưa có biến mất toàn bộ.



Đao Tôn Giả ngạc nhiên:



- Ách?



Vân Dương vừa nghe vậy, càng thêm sợ hãi, nhanh chóng bay lên. Trong lúc nguy cấp như vậy, hắn cũng không thể lo được chuyện che dấu vết tích.



Bởi hắn mẫn cảm nhận thấy, một cỗ năng lượng kinh khủng đang không ngừng lớn mạnh bên người người áo trắng kia!



Một khi cỗ lực lượng này hình thành, trong khoảng cách gần như vậy, cho dù hắn hóa thân phong vân, thậm chí hóa thân thành bất cứ tướng nào, cũng không thể may mắn tránh thoát.



Mặc dù đối phương không thể khóa chặt chân thân của hắn, nhưng chỉ cần triển khai công kích phạm vi lớn, nhằm vào cả một vùng không gian, tuyệt đối có thể đánh hắn trọng thương, thậm chí lập tức phải mất mạng, tuyệt không phải nói giỡn!



Nguy cơ sắp đến, hiện tại hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian hóa gió mà đi, rời xa khỏi nơi nguy hiểm này mới là đúng đắn.



Cơ hồ cùng lúc Vân Dương có động tác, một vòng hàn khí nhanh chóng thành hình, phạm vi mấy trăm trượng chốc lát đã bị năng lượng băng hàn lấp đầy, nháy mắt biến thành một vùng không gian cực hàn đóng băng!



Ngay cả không khí trong phạm vi này cũng bị cực hàn uy năng phong tỏa.



Mà trong nháy mắt cực hàn khí tràng dâng lên, một đạo gió xoáy đã thoát ly khỏi phạm vi bao phủ, xông thẳng lên trăm trượng, khí thế như rồng, trong chốc lát đã biến mất khỏi bầu trời đen!



Ba ba ba...



Thanh âm tan vỡ vang lên không dứt, cực hàn khí tràng chầm chậm thu nhỏ lại, lộ ra người áo trắng cùng gương mặt giận giữ của Đao Tôn Giả.




...



Lôi Động Thiên vẫn chìm đắm trong tình yêu mộng ảo tự tạo, thông qua nhiều lần tự thôi miên bản thân, hắn cảm thấy bản thân đã yêu hai người này sâu sắc, quyết chí không thay, si tâm không đổi.



Nếu không phải vì con đường tu đạo, hắn thậm chí có thể nguyện chết vì hai người!



Mặc dù chỉ đối mặt với chân dung, nhưng hắn lại như có thể cảm thấy mình đã ở chung với hai người cực kỳ lâu, hơn nữa lại có khát vọng đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không chia lìa!



Chỉ tiếc...



Thật xin lỗi!



Ta yêu các ngươi!



Nhưng, ta lại muốn tự tay phá hủy các ngươi, tàn phá các ngươi, khiến các ngươi đau đến muốn sống không được, muốn chết không xong, vạn kiếp bất phục.



Đối với chuyện này, ta thực sự bất đắc dĩ a...



Thế gian không có chuyện song toàn, không phụ tu hành chỉ thể phụ khanh!



Lôi Động Thiên hối hận, cảm thấy lòng mình quấn lại thành trăm đoạn, xoắn đi xoắn lại trăm ngàn lần, kinh ngạc xuất thần.



Ta... Hóa ra vẫn còn là một tên Tình Thánh a...



Ngay lúc này.



Ngoài cửa sổ.



Tiếng gió đột nhiên kích động mãnh liệt, sau một tiếng oanh, cơ gió cường thế xông phá cửa sổ phòng Lôi Động Thiên, Lôi Động Thiên thấy biến cố đột nhiên xuất hiện, dù kinh hãi nhưng không chút rối loạn, hai tay vòng một cái, một đạo kình khí xanh mờ xuất hiện, bao phủ toàn bộ sự vật trong phòng.



Theo một tiếng hét lớn, nhanh chóng xuất thủ phản công.



Bất ngờ, đạo gió lốc kia đột nhiên tức tán, chỉ để lại một đạo bóng dáng hư vô, lặng yên phiêu đãng ngoài cửa sổ, trôi tới trôi lui, không chút thực chất.



- Lôi công tử?



Một thanh âm kỳ quái vang lên.



Cảnh tượng như vậy, khiến Lôi Động Thiên hoàn toàn hiểu được người tới là ai.



Lôi Động Thiên khẽ cắn môi:



- Các hạ chính là người danh chấn Thiên Huyền đại lục, Phong Tôn đại nhân?