Ta Là Chí Tôn

Chương 328 : Dọa dâm bắt chẹt

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Thanh âm quái dị kia cười nhẹ, nói:



- Quả nhiên Lôi công tử đã nghe qua tên ta, thân có tu vi thâm hậu như vậy mà vẫn cẩn thận làm việc, hậu nhân Lôi gia, quả không tầm thường.



Lôi Động Thiên hừ một tiếng:



- Không biết trong lúc đêm khuya thế này, Phong Tôn đại nhân đến thăm là muốn làm gì?



Bịch một tiếng.



Lão Mục bước tới, nhìn thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ, không khỏi sững sờ, tiếp đó liền muốn xông lên.



Lôi Động Thiên vươn tay ngăn lão Mục:



- An tâm chớ vội, yên lặng theo dõi kỳ biến!



- Ha ha ha...



Phong Tôn đại nhân phát ra tiếng cười nhẹ nhõm:



- Vẫn là Lôi công tử hiểu chuyện hơn, mặc dù nếu thực đánh nhau ta không phải đối thủ của hai vị, nhưng nếu muốn lưu ta lại, cũng không phải chuyện dễ dàng, so với chuyện phí công phí sức, không bằng bình tâm tĩnh khí nói chuyện một chút thì tốt hơn a!



Lôi Động Thiên hừ một tiếng, đưa tay khẽ hấp, một cái ghế rơi bay đến sau lưng, hắn đối mặt cửa sổ, thản nhiên ngồi xuống, buồn bã nói:



- Vẫn là câu cũ, không biết trong lúc đêm khuya thế này, Phong Tôn đại nhân đến thăm có gì chỉ giáo?



- Chỉ giáo, không có.



Từ thân hình mờ ảo của Phong Tôn đại nhân truyền ra âm thanh mang theo ý cười:



- Nhưng lại có mấy thỉnh cầu!



Lôi Động Thiên cười lạnh:



- Mấy cái? Mời nói.



Vị Phong Tôn đại nhân này thản nhiên nói:



- Chuyện thứ nhất, chính là... Bản tôn cảm thấy hứng thú với bất truyền công pháp của Lôi gia Huyền Hoàng giới, muốn thỉnh giáo Lôi thiếu chủ một ít, nếu Lôi thiếu chủ chịu truyền thụ, như vậy bản tôn cảm tạ muôn phần.



Khuôn mặt tuấn tú của Lôi Động Thiên trực tiếp méo mó, quái tiếu:



- Hắc hắc hắc... Ngươi nghĩ thật hay a!



Đến lúc này, hắn đã hoàn toàn xác định tình huống trước mắt...



Hắn đã bị người khác bản rẻ!
Tiếng gió cũng theo đó vang lên, bóng người ngoài cửa sổ nhanh chóng hóa thành lưu phong đầy trời, một tiếng vọng đầy tự tin vang lên:



- Lôi thiếu chủ, ngươi nhất định sẽ ngoan ngoan nghe lời... Ta... Đây là cái gì?



Trên bầu trời, lưu phong vốn đã tán loạn liền trở nên hỗn loạn.



Bởi vô luận lưu phong phân tán thế nào, nhưng phong ảnh kia vẫn lấp lóe nhàn nhạt.



Lôi Động Thiên hét dài một tiếng, ngự kiếm đánh ra:



- Đa tạ ngươi vừa rồi đã cho ta thời gian dài như vậy, ta có tặng ngươi chút đồ chơi nhỏ, không cần khách khí! Hôm nay ngươi gặp hạn không oan, lưu lại cho ta!



Âm xuất kiếm động, kiếm quang như rồng, gào thét bay ra!



Cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện, phiêu phù bay lên:



- Cho dù bị ngươi động tay động chân thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn có thể bắt được ta? Tự cao tự đại!



Trong tiếng gió rít gào, cuồng phong lên cao, nhanh chóng bay đi.



Lôi Động Thiên xuất kích không thành, trực tiếp hạ xuống mặt đất:



- Tự cao tự đại?! Để ta xem là ai tự cao tự đại, chuẩn bị xong chưa?



Câu nói sau cùng là nói với lão Mục bên cạnh.



- Đã chuẩn bị xong.



Lão Mục nghiêm túc trả lời.



- Đuổi theo, hiệu lực của thứ kia chỉ có một canh giờ, trong một canh giờ nếu không tìm thấy sẽ tự động biến mất, công sức của chúng ta cũng sẽ bị lãng phí!



Hai người không dám chậm chễ, đồng thời hóa thành một đạo lưu quang, xông ra khách sạn.



Lúc này, phong ảnh tán ra bốn phương tám hướng đã biến mất vô tung.



Thân pháp của Lôi Động Thiên vô cùng cao minh, tốc độ nhanh tới cực điểm, hoàn toàn như một đạo lưu quang, có thể thấy, vừa rồi hắn xuất thủ, còn giữ lực rất nhiều!



Lôi Động Thiên cũng là người mưu tính sâu xa, vô cùng am hiểu thế cục trước mắt.



Hắn biết rõ, chỉ bắt Phong Tôn cũng không có ý nghĩa, thậm chí coi như giết đối phương cũng sẽ chỉ hại mà vô ích, hoàn toàn không có ý nghĩa trợ giúp.



Bởi vấn đề mấu chốt trước mắt, đó chính là an nguy của hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan!



Chỉ có tìm ra nơi cầm tù hai người Kế Linh Tê, thành công cứu thoát hai người, mới có thể thoải mái buông tay!