Ta Là Chí Tôn
Chương 329 : Hiểu lầm
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
Lôi Động Thiên thầm hạ quyết tâm.
Chỉ cần hai nữ tới tay, hắn có thể thong dong bố trí hành động tiếp theo. Hoặc là dứt khoát trở về vận dụng lực lượng gia tộc, đến Thiên Huyền địa lục, nhổ tận gốc Tứ Quý lâu cũng là chuyện có thể!
Bên cạnh, lão Mục cũng triệt để ẩn thân trong bóng tối, tận lực chú ý chút vết tích trên bầu trời, cực tốc đuổi theo.
Lưu quang ròng rã bay hai vòng trên Thiên Đường thành, lúc tụ lúc tán, động tĩnh không chừng.
Thời gian cứ thế trôi qua, Lôi Động Thiên cùng lão Mục càng lúc càng nóng lòng.
Mắt thấy đã gần đến sáng, đối phương vẫn không chút buông lỏng cảnh giác, tên Phong Tôn này, quả là giảo hoạt, cẩn thận đến cực điểm!
Thế mà có thể kéo dài như thế, thà rằng hao phí tu vi, cũng tuyệt không dừng lại.
Hẳn là đối phương cũng rõ, một khi dừng lại, hắn sẽ bị mình khóa chặt, tiếp đó sẽ là một hồi truy sát cực đoan!
Mắt thấy cục diện giằng co bắt lợi, Lôi Động Thiên lập tức rút kiếm xuất kích!
Lăng không đạp hư, nhất kiếm trùng thiên, kiếm lưu hùng vĩ nhất thời quấy nát bóng mờ.
Hắn khẽ động, lão Mục phía sau cũng cùng lúc xuất thủ!
Xoát xoát xoát...
Kiếm quang như điện, lóe lên không ngừng.
Hai người đều là tồn tại có thể đứng trên đỉnh Thiên Huyền, lúc này dùng toàn lực, nhất thời chấn nhiếp toàn bộ Thiên Đường thành.
Từ lúc nào Thiên Đường thành lại nghênh đón hai siêu cấp cao thủ như thế?
Lăng không mấy trăm trượng mà đánh nhau a...
Cái này... Thực sự có nằm mơ cũng không thể thấy được!
Lấy tu vi của hai người Đao Tôn Giả, đương nhiên cũng bị kinh động, hai người đứng trên mái nhà, ngóng lên nhìn kiếm quang đầy trời, hai người đồng thời cảm thấy lạnh lẽo run sợ.
- Cao thủ! Là đỉnh phong cường giả!
Tuyết Tôn Giả hít một ngụm khí lạnh.
Đao Tôn Giả tái xanh:
- Nhị ca, nếu hai chúng ta đối đầu với hai ngươi này, ngươi nắm chắc được mấy phần?
Đao Tôn Giả kêu rên một tiếng, phun ra một ngụm máu tơi, thân thể như quả bóng da bị đá lăn ra ngoài.
Nơi này chính là đỉnh Tiếp Thiên lâu, Đao Tôn Giả vừa lăn một cái đã đến mép mái nhà, đầu bịch một cái đập vào tường phòng hộ, trong lúc nhất thời choáng đến thất điên bát đảo, đầu đau não trướng, cả người bị phản lực đập lăn lại.
Răng rắc một tiếng, một mảnh tường thấp bị hắn đụng đổ, ầm ầm rơi xuống.
Một đường lốp bốp, cũng không biết đập vào thứ gì.
Một thanh âm vừa kinh vừa sợ không biết vang lền từ tầng mấy, tiếng nổi giận không thể ngăn cản vang lên:
- Ngọa tào nê y lạp nương... Ma lạt cách bích tên hỗn đản nào muốn tìm đường chết...
Mà lúc này, Lôi Động Thiên mới hấp được một ngụm nguyên khí, kiếm thế lại xuất ra như thiểm điện, không nói một câu liền cùng với Tuyết Tôn Giả chiến thành một đoàn.
Đao Tôn Giả bị lão Mục một kiếm chém lăn xuống đất, thật vất vả mới đứng được dậy, vẫn còn cảm thấy sao vàng bay loạn trước mắt, lúc ẩn lúc hiện, tựa như có tới 17~18 người đang chiến đấu với hắn, mỗi người còn mang theo một vòng quang hoàn...
Dùng sức lắc đầu, cố gắng khôi phục thanh minh.
Lại bỗng nhìn thấy gia hỏa áo đen kia lần nữa chém tới.
Đao Tôn Giả hừ một tiếng, không đợi hoàn toàn hồi phục, thân thể lăng không nhảy lên, một tiếng keng vang đội, cả người đột nhiên biến mất, đã thấy một thanh đao sắc bén xuất hiện trên không trung, hung tợn bổ xuống!
Lúc này lão Mục đã kịp thời dùng đan dược, nhưng thời gian thực sự quá ngắn, còn chưa kịp hồi phục một ngụm nguyên khí, lực cũ vừa hết, lực mới chưa sinh. Nhất thời chỉ có thể nhảy đông tránh tây, trốn tránh đao thế liên miên của Đao Tôn Giả, tức đến nổ phổi!
Hắn là tồn tại cỡ nào? Thế mà lại bị loại sâu kiến này đánh cho chật vật chạy chốn như vậy?!
Quả thực là sỉ nhục không tài nào rửa nổi!
Kiếm quang của Lôi Động Thiên rực rỡ như hoa rơi, một kiếm lại một kiếm tấn công Tuyết Tôn Giả, đan dược đã bắt đầu phát huy tác dụng, nguyên khí dần dần phục hội, dần dần chiếm được thượng phong, thế công như kinh đào hải lãng.
Tuyết nhận của Tuyết Tôn Giả không ngừng bay múa, kiệt lực chống đỡ, bản năng hắn cho rằng đây là một chuyện hiểu lầm, thực lực đối phương mạnh như vậy, nếu thực đắc tội, như vậy hậu hoạn vô cùng.
Cho nên vừa rồi mặc dù hắn thấy Lôi Động Thiên không dùng toàn lực, nhưng Tuyết Tôn Giả cũng chỉ nỗ lực chèo chống, không dám thừa cơ tiến công, lúc này càng chỉ dám phòng thủ, không ngừng giải thích:
- Hiểu làm! Các hạ, đây là chuyện hiểu lầm a!
- Chúng ta không phải địch nhân!
- Hiểu lầm, chúng ta bị người ta giá họa...
- Chúng ta chỉ đứng đây ngắm cảnh thôi a...
- Hiểu lầm!