Ta Là Chí Tôn

Chương 330 : Người đâu?

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Lôi Động Thiên khẽ động tâm niệm, đột nhiên thu kiếm, nhanh chóng đáp xuống lầu chót, phong phạm cao thủ hoàn toàn hiển lộ.



- Lão Mục!



Lôi Động Thiên quát một tiếng.



Lão Mục vội vàng bay qua.



Đao quang giữa không trung vẫn không ngừng lấp lóe, lúc này Đao Tôn Giả đã hoàn toàn kích phát tiềm lực bản thân, hai mắt mặt dù vẫn còn có chút choáng váng, nhưng bản năng chiến đấu lại vô cùng cao siêu.



Đạo đao lấp lóe, đuổi theo lão Mục, một đao nhanh chóng điên cuồng bổ xuống, không chút buông lỏng!



Thần trí của hắn bị cú đá vừa rồi chấn động đến mơ hồ, trong lòng lại bị một cỗ nguy cơ trí mạng quấn chặt, ý nghĩ duy nhất chính là không liều mạng, nhất định phải chết!



Trong tình huống như vậy, nào dám không sử dụng 200% lực lượng!



Lúc này thực sự liều mạng!



- Dừng tay!



Tuyết Tôn Giả hét lớn một tiếng.



Tiến lên một bước, ý đồ bắt lấy đại đao trên không trung.



Nhưng đao quang bỗng sáng rực lên, đổ ập tới Tuyết Tôn Giả.



Tuyết Tôn Giả giận dữ, trực tiếp bắt lấy lưỡi đao sáng nhưu tuyết, phẫn nộ quát:



- Ngươi điên rồi?!



Một tiếng quát tựa như lôi đình, chấn đến đinh tai nhức óc!



Đao Tôn Giả chỉ thấy đầu óc vốn hỗn độn như xuất hiện một tia sáng, vội vàng thu lực, đại đao mất lực lượng chống đỡ, trực tiếp rơi xuống đất.



Tuyết Tôn nhanh chóng tiếp được.



Đối diện, Lôi Động Thiên cùng Lão Mục thở dốc từng ngụm, đan dược trong cơ thể dưới sự vận công cũng đã phát huy tác dụng, đan điền vốn khô kiệt lại nhanh chóng sinh ra lực mới, cuồn cuộn không dứt.



- Hiểu lầm! Hiểu lầm! Hiểu lầm lớn a!



Tuyết Tôn Giả dở khóc dở cười, lần nữa trịnh trọng nghiêm túc nói.



Lôi Động Thiên thầm hừ một tiếng, thản nhiên nói:



- Người trước mắt là Đao Tôn Giả cùng Tuyết Tôn Giả danh chấn giang hồ của Tứ Quý lâu?



Tuyết Tôn Giả nói:



- Chính là kẻ hèn này, xin hỏi các hạ là?
Cho dù lão Mục đã bước tới trước mặt, thế mà hắn còn không biết, hoàn toàn không có phản ứng, càng không nói đến ứng đối.



Đùng!



Lão Mục bạt tai Đao Tôn Giả, hỏi:



- Người đâu?



Đao Tôn Giả đột nhiên bị tập kích, bản năng nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng lại lập tức nhận một cái tát khác, cái tát này còn mạnh hơn cái trước, trực tiếp đánh hắn ngã nhào:



- Người đâu?



Đao Tôn Giả rốt cục cũng tỉnh táo lại, nhưng bình sinh hắn chưa từng nhận khuất nhục như thế, trong lúc nhất thời, tức đến nổ phổi:



- Lão cẩu! Có gan thì giết ta đi!



- Cho rằng lão phu không dám giết ngươi? Chỉ là ngươi muốn chết cũng không dễ dàng như vậy!



Lão Mục cười lạnh:



- Mau mau nói ra, mới có thể cho ngươi một phát nhẹ nhàng!



Đao Tôn Giả hắc hắc cười lạnh:



- Lão tử không đánh lại ngươi, nhưng ngươi muốn moi tin từ miệng lão tử, đừng có mơ tưởng!



Lão Mục giận dữ, một chưởng vỗ lên ngực Đao Tôn Giả, cười gằn:



- Lão tử xem miệng ngươi cứng bao nhiêu? Có thể cứng tới khi nào? Ta xem ngươi có nói hay không!



Tâm niệm vừa động, âm lực bỗng phun ra.



Một bên khác, Tuyết Tôn Giả thấy thế quát to:



- Dừng tay!



Liền muốn xông qua viện thủ.



- Dừng tay?



Thân thể Lôi Động Thiên chớp động, chặn đứng con đường của Tuyết Tôn Giả, cười lạnh nói:



- Ngươi nói hắn nghe ngươi, hay là nghe ta?! Giả ngu tới mức thành ngu luôn rồi hả?



Tuyết Tôn Giả cơ hồ muốn phát cuồng:



- Con mẹ nó cái này là hiểu lầm! Thực sự là hiểu lầm, ngươi có hiểu tiếng người hay không!?