Ta Là Chí Tôn

Chương 331 : Mượn ta thân tàn mệnh tận, tiễn Nhị ca đường về an ổn!

Ngày đăng: 09:02 30/04/20


Lôi Động Thiên cười lạnh gật gật đầu:



- Chuyện thiên hạ, vốn đều là chuyện hiểu lầm! Hai vị thi nhân, hẳn là rất hiểu. Dù sao các ngươi cũng lãng mạn như thế, con mẹ nó nửa đêm nửa hôm, còn đứng dưới tuyết mà thưởng thức cảnh đêm, chính các ngươi tự giả vờ thì cũng thôi, còn muốn lão tử dừng tay!



Đao Tôn Giả miệng phun máu tươi, nguy cơ sớm tối, Tuyết Tôn Giả thực sự hiểu không thể phân trần, nghiêm nghị quát:



- Tránh ra!



Lời còn chưa dứt, đã thấy thân thể xoay tròn như lốc xoáy, cũng vào lúc này, những bông tuyết vốn đã rơi xuống đất đột nhiên xoay tròn, toàn bộ bay vút lên, tràn ngập thiên địa!



Trong chốc lát, thiện hạ đầy tuyết, khắp nơi một màu trắng!



- Tuyết Vũ Khuynh Thiên, ta, chính là Chúa tể!



Một cỗ lực lượng khó nói nên lời, bao phủ lấy toàn bộ mái nhà Tiếp Thiên lâu!



Tu vi của Lôi Động Thiên cùng lão Mục đều phía trên Tuyết Tôn Giả, nhưng lúc này, chỉ cảm thấy một cỗ đại lực khó thể ngăn cản vọt tới, sau đó bị nó cứng rắn gạt ra khỏi phạm vi, khó có bất luận hành động gì!



Trong cái băng thiên tuyết địa, mạn thiên phi vũ này, cũng chỉ có lời nói của một người có trọng lượng!



Tuyết Tôn Giả!



Không có sự cho phép của hắn, không có bất cứ người nào có thể bước chân vào đây!



Dù là người có tu vi cao hơn hắn, trước khi lĩnh vực tiêu trừ, cũng tuyệt đối không thể vào được!



- Lĩnh vực!



Lôi Động Thiên kinh hô một tiếng:



- Tuyết chi lĩnh vực! Chỉ là một tên võ giả Bát trọng thiên, lại có thể lĩnh ngộ được lĩnh vực?! Chuyện này... Sao có thể?!



Trong giọng nói của hắn, tràn đầy cảm xúc không thể tin nổi!



Không chỉ mình Lôi Động Thiên, lão Mục cũng rung động đến không thể tin nổi, hai người đối mặt nhìn nhau, tất cả đều có thể nhìn được vẻ rung động không thể tưởng tượng nổi từ trong mắt đối phương: sao có thể?



Rõ ràng phải là Huyền giả Đạo cảnh mới có thể thức tỉnh siêu giai kỹ năng, hơn nữa còn không phải là Huyền giả Đạo cảnh nào cũng có thể lĩnh ngộ, phải có vận khí cơ duyên, may mắn mới có thể đốn ngộ. Có một số cao thủ, mãi cho đến Đạo cảnh Lục trọng cũng chưa thức tỉnh lĩnh vực uy năng!



Mà tên Tuyết Tôn Giả của Tứ Quý lâu trước mắt này, dùng tu vi Thiên cảnh thành công phóng thích lĩnh vực?!



- Gặp quỷ a...


- Còn nữa, nhớ đem đao của ta mang về, đó là thứ minh chứng cho sự tồn tại của ta!



Đao Tôn Giả thản nhiên nói.



Ngôn từ hắn nói lúc này, tràn ngập lực lượng.



Sau một khắc, lồng ngực vốn lõm vào của hắn, một lần nữa nở ra, trạng thái không khác người thường.



Lúc này Đao Tôn Giả thần hoàn khí túc, dường như đã hồi phục đến đỉnh phong, thân thể từ dưới đất chậm rãi phiêu khỏi, xoay người một cái, đứng vững trên tuyết.



Đao Tôn Giả toàn thân áo đen, tựa như uyên đỉnh đại sơn đứng vững trên tuyết, thần sắc lạnh nhạt, tựa như tất cả mọi thứ trên đời này đề không có quan hệ gì với hắn!



- Triệt tiêu lĩnh vực!



Đao Tôn Giả thản nhiên nói, hoặc có thể nói là ra lệnh.



Ánh mắt hắn nghiêng nhìn kiếm quang cường hoành ngoài lĩnh vực, con ngươi đen nhánh thâm thúy.



Một màu đen tuyệt đối, ngay cả lòng trắng cũng bị xâm lấn.



- Nhị ca liều mình hộ ta, tiểu đệ không còn tiếc nuối. Mượn ta thân tàn mệnh tận, tiễn Nhị ca đường về an ổn!



Thanh âm của Đao Tôn Giả càng đạm mạc.



Giờ khắc này, hắn tựa như một vị Thần linh cao cao tại thượng, trong thanh âm, không còn nửa phần tình cảm thuộc về nhân loại.



- Tiểu Ngũ!



Tuyết Tôn Giả hét lên một tiếng, nhiệt lệ tràn mi.



Sau một khắc!



Tuyết chi lĩnh vực bỗng nhiên biến mất!



Bình một tiếng, vô số bỗng tuyết cứ vậy xoay tròn.



Lôi Động Thiên cùng lão Mục đại hỉ xông lên.



Nhưng một đạo hắc ảnh đã lặng yên ngăn lại.



Toàn thân chất đầy đao khí.