Ta Là Chí Tôn
Chương 332 : Đao Thần chi cốt?
Ngày đăng: 09:02 30/04/20
- Đao Tôn Giả?
Lôi Động Thiên sửng sốt một hồi, nhịn không được mà quay đầu nhìn lão Mục.
Không phải lão Mục đã đánh hắn thành tàn phế sao?
Đối với chuyện Đao Tôn Giả đột nhiên ngăn cản, lão Mục cũng giật nảy cả mình, rõ ràng vừa rồi hắn đã phế đối phương, coi như không chết, cũng phải vô năng tái chiến mới đúng, tại sao lại có thể xuất hiện với trạng thái này, chuyện này...
Sau một khắc.
- Nhị ca! Đi!
Đao Tôn Giả điên cuồng quát lớn.
Thân thể Tuyết Tôn Giả run lên, oa một tiếng phun máu tươi.
Đao Tôn Giả khẽ gảy ngón tay, âm thanh như Long ngâm Hổ gầm phá không bay lên, bi thương cười một tiếng, thét dài nói:
- Cả đời ta không phục người, hôm nay ta đã hiểu rõ. Bắt đầu cảm kích kính trọng, huynh đều muốn tốt cho ta! Ha ha ha... Đi đi!
Đao Tôn Giả cười to một tiếng, đao quang trong tay lóe lên, kiên quyết hoành đao tự vẫn, một cái đầu gầy gò xoay tròn bay lên, bay tới hướng Tuyết Tôn Giả.
Một chiêu này của Đao Tôn Giả hoàn toàn ngoài dự liệu của chủ tớ hai người Lôi Động Thiên, cái này... Rõ ràng là tự sát a!
Uy thế mạnh như vậy, vậy mà chỉ để tự sát?
Ngay trong chớp mắt hai nguời Lôi Động Thiên còn kinh nghi, đã thấy một chuyện vô cùng kỳ lạ, đầu của Đao Tôn Giả đã rời khỏi thân thể, cái cổ đứt gãy lại không vương một giọt máu tươi!
Cùng vào lúc này, thân thể không đầu của Đao Tôn Giả, lại như có thể nhìn thấy, điên cuồng xông thẳng tới Lôi Động Thiên cùng lão Mục.
Vừa xông, đao khí vừa ngưng tụ, trong chốc lát đao khí đã giăng đầy trời!
Lôi Động Thiên cùng lão Mục thấy dị trạng khủng bố, trong lúc nhất thời không biết làm gì cho phải, bản năng lui một bước, sau đó đã thấy thi thân không đầu của Đao Tôn Giả, đột nhiên nổ bể!
Chân trời xuất hiện một thanh âm ung dung, phảng phát như truyền tới từ ngoài Viễn cổ Thiên ngoại.
“Huyết nhục ngưng, linh hồn tế, Đao Thần hiện, người vô tức!”
Lời còn chưa dứt, một thanh trường đao uy thế mênh mông ứng thanh mà hiện!
Sau một khắc, trên không trung huyễn hóa ra một đạo hư ảnh, đó là một tôn Hoàng Kim Thần Linh, cao chừng mấy chục trượng, cây đao kia, trực tiếp bay vào trong tay vị thần, tiện tay vung chém, giữa không trung đã xuất hiện một tòa đao sơn!
Không biết nó cao bao nhiêu!
Đao khí đầy trời đã bị nó thu sạch, hóa thành một thanh đao.
Mà một đao này, lại hóa thành đao sơn!
Sau đó đao sơn sụp đổ, ngoại trừ một mảnh đao quang bay vút ra ngoài, tất cả đao ảnh còn lại đồng thời đổ ập tới Lôi Động Thiên cùng lão Mục.
Đao sơn không ngừng hình thành, không ngừng đổ sụp, tựa như vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ!
- Ngày đó may mà nghe lời Vân huynh đệ, nếu không trận chiến hôm nay, chỉ sợ... Ai, xem như không chết được, nhưng nỗi khổ da thịt lại khẳng định không thoát.
Vân Dương bận trước bận sau, trong miệng vẫn không ngừng hạ lệnh.
Lão Mai cùng Bạch Y Tuyết giả trang hộ vệ, xoay đến quay mòng mòng.
Lôi Động Thiên nhìn thấy cảnh này, thầm cảm động đến rối tinh rối mù.
Lần này là ta thụ thương, nhưng lại khiến Vân huynh đệ lo lắng sợ hãi đến mức này, thực sự hắn quá quan tâm ta, quan tâm sẽ bị loạn, loạn lại là chân tình...
Có huynh đệ như vậy, đời này còn cầu gì hơn?
Cứ thế này, lấy vị huynh đệ này để luyện công, tuyệt đối làm ít công to a!
- Chuyện hôm nay đúng là ngoài ý muốn, vốn dĩ chúng ta đã chiếm thượng phong, khống chế toàn cục...
Lôi Động Thiên thở dài:
- Không nghĩ tới... Đối phương lại ẩn giấu cực chiêu!
Vân Dương lo lắng nói:
- Đừng quản cái gì cực chiêu đại chiêu, Lôi huynh, hay là ngươi gọi người của gia tộc đến đi. Ai, thật không phải tiểu đệ miệng quạ, nhưng thực lực mà Tứ Quý lâu lộ ra cũng chỉ mà một góc băng sơn, xa xa không phải toàn bộ lực lượng... Ta thực sự không yên lòng a. Lôi huynh, ngươi ta giao tình thân thiết, ta thực sự không nỡ thấy ngươi... Ai!
Nói được một nửa, tựa như cảm thấy gở miệng, Vân Dương liền ngậm miệng không nói.
Lôi Động Thiên trấn an nói:
- Huynh đệ yên tâm, lần này thực sự chỉ là ngoài ý muốn, mới có thể để đối phương chạy thoát, nếu còn gặp lại, coi như bọn hắn dùng đại chiêu lợi hại hơn, ta cũng có biện pháp ứng đối, chủ quan một lần là đã quá nhiều, sao lại có thể giẫm lại vết xe đổ.
- Nói đến đây, chúng ta thực sự đã quá coi thường nội tình của Tứ Quý lâu, nên không có chuẩn bị vạn toàn.
Lôi Động Thiên ảo não:
- Thậm chí ngay cả Tinh Thần Thiên Y ta cũng không mặc, thực sự quá bất cẩn!
Lão Mục trợn trắng mắt, đứng là quá bất cẩn.
Người có bảo y đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm lại để đó không mặc, cũng không được tránh ta hộ vệ không chu toàn a...
Thương thế ta còn nghiêm trọng hơn ngươi, cũng không thể coi là hộ vệ không chu toàn nha!
Vân Dương nhìn thấy hai người còn có tinh thần rất tốt, dường như thả được cục đá trong lòng, thở phào nhẹ nhõm:
- Không có chuyện gì là tốt rồi! Ai, chuyện vừa rồi làm ta sợ muốn chết...
Lôi Động Thiên cười ha ha, ấm áp nói:
- Khiến huynh đệ lo lắng, là lỗi của ta. Ha ha.