Ta Là Chí Tôn

Chương 337 : Vạn loại Ân oán đều buông xuống, tiễn Huynh đệ ta một đoạn đường

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Kiếm Tôn Giả đã nổi điên!



Bi thương phẫn nộ tràn ngập tim hắn!



Trường kiếm bắn thẳng lên trời, đột nhiên điên cuồng xoay tròn, tựa như liệt nhật, ngàn vạn kiếm quang bắn ra không chút góc chết!



Bôc phát kiếm khí không chỉ có kiếm của Kiếm Tôn Giả, Kiếm Tôn Giả ngửa mặt lên trời gào thét, thân thể, cổ, mắt, tai, bai, cánh tay, khuỷu tay, đùi... Mỗi một bộ phận trên người đều trút ra kiếm khí lăng lệ!



Điên cuồng trút xuống Xuân Thu Môn.



Trong nháy mắt này, tất cả đám đệ tử dùng kiếm của Xuân Thu Môn đồng thời nhận thấy kiếm của mình đã mất khống chết!



Hoàn toàn không quan tâm tới ý chí điều khiển của chủ nhân, chỉ không ngừng ông vang cộng hưởng.



Trong nháy mắt này, số lượng kiếm quang tính bằng ức lóe lên rồi biến mất!



Xuân Thu Môn cũng yên tĩnh chưa từng có!



Kiếm Tôn Giả vẫn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời gào thét, con mắt dữ dằn nhìn về mấy đạo nhân ảnh mới đến, trên miệng nở nụ cười dữ tợn.



- Các ngươi đến chậm một bước!



Trước mặt Kiếm Tôn Giả lúc này.



Đám đệ tử bố kiếm trận kia, còn có số đệ tử quan chiến, đời thứ hai phụ trách áp trận... Từng tên hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất động như pho tượng, tựa như chờ thời khắc tử vong.



Rõ ràng trong mắt bọn hắn còn có vẻ không thể tin được, nhưng không một ai có thể động đậy!



Kiếm Tôn Giả nói xong một câu, từng đạo huyết ti từ trên thân những người này nhao nhao bắn ra.



Thân thể đám đệ tử sơn môn đồng thời vỡ vụn, từ đầu tới chân, hóa thành từng mảnh huyết nhục vỡ nát!



Người duy nhất còn có thể đứng chỉ có Nhất Bút Xuân Thu Tiếu Đằng Không, nhưng giờ khắc này, trên người hắn cũng xuất hiện trăm ngàn lỗ thủng, dùng tận tu vi cả đời để ngạnh kháng, liên tục thối lui mười bảy trượng, cổ họng khanh khách vang động, ánh mắt trừng trừng nhìn Kiếm Tôn Giả, lắp bắp nói:



- Ngươi... Ngươi đã luyện thành... Kiếm Đạo... Chúa Tể...



Một câu còn chưa dứt, thân thể đã bổ nhào xuống đất, co quắp một cái, thân thể hóa thành mấy khối huyết nhục, toái thi mà chết.



Kiếm Tôn Giả cũng không trả lời câu hỏi của của Nhất Bút Xuân Thu.



Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn đám người bay tới.



Nghiêm túc mà nói, hắn chỉ nhìn hai người cầm đầu, còn về phần những người khác, vẫn chưa đáng để hắn chú ý.



Trong ánh mắt của hắn, tràn đầy vẻ điên cuồng khiêu khích!




- Sương, chúng ta đi!



Sương Tôn Giả nghe vậy chau mày, sương trắng trong tay hắn đã ngưng thành thực thể, đang chờ toàn lực xuất kích, không cam lòng xoay đầu lại hỏi:



- Có chuyện gì vậy?



Băng Tôn Giả đưa kim quang vào tay Sương Tôn Giả.



Sương mới rót thần niệm, đột nhiên kêu to một tiếng, kinh thiên động địa:



- Ai làm! Ai làm!



- Trở về!



Băng Tôn Giả gấp rút thúc dục.



- Trở về!



Sương Tôn Giả vọt lên không trung, một tiếng thái dài bo phẫn thấu tim gan:



- Ai làm?! A...



Tiếng thét dần đi xa.



Thân thể Băng Tôn Giả xoay tròn, huyền băng trên đất đồng thời biến mất, hắn chắp tay sau lưng, sương lông mày có chút run run, híp lại, mắt lạnh nhìn đám người Sâm La đình, thản nhiên nói:



- Nợ máu này, ngày sau thanh toán! Người trong Sâm La đình, bảo trọng thân thể, tuyệt đối không nên chết trong tay người khác!



Không đợi đáp lại, thân thể hắn cũng phóng lên trời, trăm trượng không trung ngưng kết thành băng.



Dưới ánh mặt trời, xuất hiện ngàn vạn đạo cầu vồng, mỹ lệ vô hạn.



Lập tức, thân thể Băng Tôn Giả cũng biến mất!



Nhưng Huyền băng trên trăm trượng, đột nhiên hóa thành đạo kiếm rơi xuống!



...



Thương thế của Lôi Động Thiên cùng lão Mục cũng chỉ là thương thế ngoài da, hơn nữa lại có cực phẩm trị thương của Huyền Hoàng giới, cho dù không có Vân Dương xuất thủ, cũng chỉ cần một ngày là không còn gì đáng ngại.



Đối với trạng thái của hai người, Vân Dương chẳng những vui vẻ ngoài mặt, trong lòng cũng thầm tấm tắc khen kỳ.



Thuốc chữa thương của Huyền Hoàng giới đúng là không tầm thường, mấy thứ mà Lôi Động Thiên không ngừng nhét vào miệng, hẳn đều là đồ tốt a?