Ta Là Chí Tôn
Chương 339 : Gặp mặt liền chạy
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Đông Thiên Lãnh gãi gãi đầu, càng nghĩ càng thấy không thích hợp, hình như có chuyện gì không bình thường đã xảy ra.
Chí ít đã lâu như vậy, Vân Dương chưa bào giờ đuổi hắn đi như vậy.
Nhưng bây giờ lại hạ lệnh đuổi khách.
Nhất định có điều kỳ quặc!
- Ngươi đi nói với bọn hắn một tiếng, mấy chuyện này ngươi nói lại cho bọn hắn thì hợp hơn!
Thanh âm của Vân Dương dù rất ôn hoàn, nhưng lại chắc chắn không thể phản bác, càng không thể kháng cự.
- Được rồi!
Đông Thiên Lãnh khó hiểu bước ra ngoài.
Lôi Động Thiên thấy Đông Thiên Lãnh lung lay biến mất ngoài cửa, nặng nề nói:
- Vân huynh đệ, chẳng lẽ ngươi...
Vân Dương mỉm cười:
- Không có gì, chuyện gì nên đến sẽ đến. Sớm muộn cũng phải đi, đi trễ không bằng đi sớm, đi sớm tốt hơn.
Lôi Động Thiên đột nhiên trầm mặc, một lúc mới nói:
- Vân huynh đệ, lần này là vi huynh làm liên lụy ngươi.
Lôi Động Thiên không phải kẻ ngốc, càng không phải thiếu gia chỉ biết ăn chơi. Mặc dù tính cách có chút thiếu hụt, nhưng cũng không phải là ngươi không biết tốt xấu.
Hắn há có thể không biết, sở dĩ Vân Dương đuổi đám người Đông Thiên Lãnh gấp như vậy, đương nhiên vì sợ Vân phủ sắp gặp nguy hiểm?
Mà Vân phủ nguy hiểm, chín thành chính là do hắn mang tới.
Nếu bỏ qua hắn, dù Vân phủ có đối đầu với Tứ Quý lâu, cũng tuyệt không phải mục tiêu đối tượng để Tứ Quý lâu nhằm vào, càng không thể nào sắp lên đầu bảng!
Vân Dương nhẹ giọng cười:
- Lôi huynh nghĩ nhiều rồi, coi như không có Lôi huynh, sớm muộn cũng có một ngày đệ cũng phải đối đầu trực diện với Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên thở dài thật sâu.
Sao lại không có quan hệ? Sớm muộn đương nhiên khác nhau, có lẽ cả đời cũng không có ngày này, thâm tình như vậy, thực sự đã không thể bồi thường!
...
Vân Dương nhìn đám người Thu Vân Sơn yên lặng thu dọn đồ đạc, thường xuyên dùng ánh mắt không hiểu liếc qua, sắc mặt bình tĩnh, không nói một lời.
Từ trước tới nay, hắn luôn có dự định sẽ lấy tứ đại gia tộc làm pháo hôi, thậm chí bao gồm cả bốn người Đông Thiên Lãnh.
Hai người biểu tỷ biểu muội của Vân Dương... Dáng người không tệ, nhưng khuôn mặt, làn da này... Sao lại khó coi đến vậy?
Đúng là điển hình cho việc nhìn sau thì muốn phạm tội, nhưng nhìn trước lại muốn phòng vệ chính đáng!
- Vị này chính là Lôi công tử mà ta đã nói với các ngươi, tuấn lãng xuất trần, tuấn tú lịch sự? Ha ha.
Vân Dương cười ha ha, nhiệt tình giới thiệu.
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan tự nhiên biết hắn có ý, lần lượt bước lên, thân mật vấn an.
Lôi Động Thiên ho khan hai tiếng, cười khan nói:
- Hai vị... Ách, tiểu thư tố, khụ khụ, trên người ta còn có vết thương, thực sự... Không tiện.
Thế mà chạy một mạch về phòng.
Không chạy không được a.
Nhìn bộ dạng như muốn làm bà mối của Vân Dương, chẳng may hắn muốn giới thiệu tỷ muội của hắn cho ta, vậy không bằng giết ta cho rồi...
- Ha ha...
Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nhịn được mà cười trộm.
Nhìn về hướng Lôi Động Thiên rời đi, ánh mắt càng thêm xem thường.
Có lẽ ngươi không biết, người xuất hiện trước mặt ngươi, chính là người mà ngươi vẫn luôn muốn bắt, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan a?
Trước đó dù hai người đã có tính toán, lường trước Lôi Động Thiên sẽ né hai người như né hủi. Nhưng dù sao Lôi Động Thiên đối với hai người cũng tựa như ác mộng, cho dù trên mặt trấn định, sắc mặt không đổi, cũng chưa chắc không sợ hãi, nhưng hiện tại lại hận không thể trêu đùa tên hỗn đản này thêm một chút, báo mối thù trước đó!
- Thứ đồ hoàn khố!
Nguyệt Như Lan nhanh chóng đánh giá Lôi Động Thiên:
- Phát rồi, không chút nhân tính. Nhưng lại hoàn toàn không hiểu tình đời, bảo thủ cố chấp, hoàn toàn là một tên hoàn khố ngu ngốc!
Kế Linh Tê hừ một tiếng:
- Kẻ đáng chết!
Vân Dương cười nhàn nhạt.
Cảm nhận của hắn đối với Lôi Động Thiên cũng không cực đoan như vậy.
Mặc dù trong lòng hắn, Lôi Động Thiên cũng là một kẻ chắc chắn phải chết.
Nhưng không có nghĩ sẽ ảnh hưởng tới đánh giá khách quan của Vân Dương đối với Lôi Động Thiên.