Ta Là Chí Tôn

Chương 340 : Bản Ngã

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Từ lúc Lôi Động Thiên mới tiếp xúc với hắn đã bắt đầu có bố trí, trong quá trình đó, Lôi Động Thiên nhẫn nhịn chưa từng hạ sát thủ, ngược lại còn muốn tạo quan hệ thân thiết với hắn, lúc muốn lôi kéo lại không tiếc bỏ ra rất nhiều tì nguyên, thậm chí sau đó còn lộ rất nhiều cơ mật Huyền Hoàng giới với hắn, tất cả những điều đó, cho thấy người này là một kẻ hung ác biết dùng tâm kế.



Chỉ có điều, từ mới bắt đầu, Lôi Động Thiên đã rơi vào bố cục của Vân Dương hắn, cuối cùng càng lún càng sâu mà không biết thôi, nếu hai bên đều biết rõ tình thế của nhau, Vân Dương tự hỏi cũng không nắm chắc có thể tính toán được đối phương!



Có điều, nói đi cũng phải nói lại, mấy thứ tính kế đào hố này vốn dĩ là người hữu tâm tính người vô tâm, nếu đã biết rõ lập trường đối địch mà còn muốn tính kế, không phải là đầu óc có vấn đề sao? Mà lần này cũng không thể dễ dàng rửa sạch hiềm nghi cho Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan như vậy.



Dưới điều kiện tiên quyết hữu tâm tính vô tâm, như vậy chỉ cần một cái chạm mặt là đủ.



Chỉ có điều, tiếp đó vẫn phải cân nhắc vấn đề an toàn cho hai người, cụ thể nên ẩn núp ở đâu mới phù hợp?!



- Chúng ta không đi!



Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan không cần suy nghĩ đồng thành đáp.



Toàn bộ bố cục của Vân Dương, Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan đều biết rõ, đương nhiên hiểu rõ Vân phủ hiện tại đã bị cuốn vào vòng xoáy thế nào!



Đối mặt với sự trả thù từ Tứ Quý lâu, coi như mục tiêu chủ yếu nhằm vào Lôi Động Thiên, nhưng Vân Dương cũng không thể thoát nổi.



Vô luận là vì hắn có quan hệ với cao tầng Ngọc Đường, hay là chí hữu của Lôi Động Thiên, Tứ Quý lâu cũng tuyệt không bỏ qua hắn, thậm chí mục tiêu trước nhất, rất có thể chính là Vân Dương!



Trong cái lúc này, nếu các nàng rời đi... Hai người cảm thấy, đó là chuyện tuyệt không thể nào!



Sống trên đời nhiều năm như vậy, sau khi trải qua chuyện gia tộc phản bội,Vân phủ này chính là bến cảng ấm áp cuối cùng của các nàng!



Các nàng sẽ không rời đi!



Thái độ hai người vô cùng kiên quyết, khiến Vân Dương cảm thấy vô kế khả thi, nhưng cũng cảm thấy ấm áp phun trào!



Không hổ là muội muội cùng hôn thê của Bát ca, biết rõ nguy cơ sắp đến, nhưng vẫn không xu lợi tránh hại.



Chỉ có điều, ta sao có thể để các ngươi gặp nguy hiểm?



Cho dù chỉ một chút phong hiểm, cũng tuyệt không thể được!



...



- Lão Mai, lão Bạch, lão Phương. Hiện tại Vân phủ đứng trước nguy cơ sinh tử. Tứ Quý lâu trả thù, chẳng mấy chốc sẽ dẫn đại quy mô tới đây, các ngươi thấy thế nào? Nói thật không sao cả!



Vân Dương nhìn ba người đối diện.



- Chiến mà thôi!



Lão Mai phong đạm khinh vân nói.



- Chỉ cần có thể ở cùng công tử là được, sinh tử cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.




Vân Dương thâm trầm nói:



- Ta hy vọng bốn người các ngươi... Vô luận ở trong hoàn cảnh nào, đều có thể không quên tình nghĩa hôm nay, không nên tùy tiện làm hỏng nó, chớ có quên nhân duyên khó được này.



Bốn người vẫn cứ ngu ngơ, không thể nào nhìn thẳng vào hiện thực.



- Cũng không cần chờ lâu, xế chiều hôm nay các ngươi lập tức sử dụng Chu Quả, chuyện này không nên tiết lộ cho người khác, sau khi vận công tiêu hóa, các ngươi lập tức rời đi.



- Đông Thiên Lãnh, tối nay trước khi đi, nhớ tới tìm ta một chút, ta còn có chuyện cần nói với ngươi.



Vân Dương chậm rãi đứng lên:



- Duyên tới duyên đi, nếu còn có duyên, chúng ta sẽ còn gặp lại.



Đến khi bốn người tỉnh hồn, thân hình thẳng tắp của Vân Dương đã biến mất sau cánh cửa.



Bốn người vẫn lẳng lặng ngồi nguyên tại chỗ, cảm nhận sự trùng kích kịch liệt trong đầu. Thậm chí ngay cả hộp ngọc chứa Chu Quả trên bàn, tứ đại hoàn khố cũng không có tâm tình động tới.



..



Vân Dương lẳng lặng đứng ngoài cửa, lặng yên xem xét một lát, sau đó mới sải chân bước đi.



Sự trầm tĩnh bao phủ gương mặt anh tuấn của hắn, đó là một biểu hiện thâm trầm mà xưa nay chưa từng xuất hiện.



- Cho tới nay, ta cũng chỉ nghĩ nên lợi dụng các ngươi thế nào. Linh Giao kiếm được chất đầy sinh linh chi khí, cùng với ba đầu Huyền thú được quán thâu sinh mệnh chi khí, cùng với bốn mai Chu Quả, coi như là bồi thường của ta dành cho các ngươi đi.



Vân Dương lặng lẽ thầm nghĩ.



- Mặc dù các ngươi hoàn khố, nhưng trong mỗi người đều có một phần tình nghĩa. Nếu ta có bình an, có lẽ còn muốn thực sự kết giao với các ngươi một trận. Chỉ tiếc... Hiện tại nếu các ngươi kết giao với ta, sẽ chỉ khiến các ngươi vô duyên vô cớ mà mất mạng trên tay Tứ Quý lâu.



- Thậm chí, còn có khả năng liên lụy tới cả gia tộc.



- Vốn dĩ ta định để cho các ngươi lưỡng bại câu thương. Nhưng trong lúc cuối cùng, ta vẫn quyết định để các ngươi rời đi.



- Bởi, mỗi người các ngươi, đều rất đáng yêu.



...



Trước một chôn di vật của Vân Túy Nguyệt cùng Hỏa Tôn.



Vân Dương trầm tĩnh đứng lẳng lặng.



Ánh mắt hàm chứa vẻ tĩnh mịch.