Ta Là Chí Tôn

Chương 346 : Đi thì đi, chết thì chết

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Quy mô đột kích như vậy, đương nhiên chỉ có thể là Tứ Quý lâu, mà người lĩnh quân lần này, chính là người đứng đầu Ngũ đại Tôn giả, Kiếm Tôn Giả.



Trong gió tuyết, ánh mắt Kiếm Tôn Giả như một thanh bảo kiếm, phàm là bông tuyết nào bay tới ánh mắt hắn, tất cả đều lặng yên tan vỡ, hóa thành bụi nhỏ.



Ánh mắt hắn thoáng như thực chất, so với cái gọi là ánh mắt như kiếm còn hơn mấy phần, phải nói ánh mắt hắn là một thanh bảo kiếm mới càng thêm thỏa đáng!



Còn thanh âm của hắn, tựa như tiếng kiếm minh âm vang, mang theo một khí thế kinh người.



- Các ngươi là ai? Vì sao ở đây cản đường?



Khẩu khí của hắn, tựa như đang muốn tìm người đánh nhau vậy, không kiên nhẫn cùng với bực bội.



Cao thủ Cửu trọng cầm đầu của Xuân gia nhất thời im lặng, thầm nghĩ: chúng ta làm gì các ngươi hả? Tại sao lại tự nhiên biến thành cản đường các ngươi?



Ngươi nói như vậy rõ ràng là muốn gây sự a!



Nhưng địa thế của người ta mạnh hơn, nắm đấm cũng lớn hơn, phe hắn tuyệt không chọc nổi, chỉ có thể ủy khuất cầu toàn, mong nhịn một lần, có thể yên ổn trăm năm!



- Chúng ta nóng lòng về nhà, đi đường gấp gáp, đến đây thì bị tuyết lớn cản đường, thực sự không xuống dưới được, đành phải dựng trại tu chỉnh, nếu chẳng may quấy rầy các vị, tại hạ thay mặt huynh đệ tạ tội.



Tên cao thủ Cửu trọng của Xuân gia lập tức tận lực hạ thấp thân phận, hòa khí dị thường, thậm chí rất khiêm tốn nói:



- Trong lúc thời tiết như vậy mà các vị còn đi gấp không ngừng, chắc hẳn là cũng có việc, giao cạn không dám nói sâu, mời các vị tự nhiên.



Kiếm Tôn Giả hừ một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ hồ nghi nhìn đám người, đột nhiên nghiêm nghị:



- Đám các ngươi tụ tập nhiều cao giai võ giả như vậy? Các ngươi cảm thấy ta bị mù sao? Mau mau nói rõ thân phận lai lịch, ở đây là gì, có ý đồ gì?



“...”



Đối mặt với thanh âm nghiêm khắc của Kiếm Tôn Giả, đám cao thủ tứ đại gia tộc không còn gì để nói.



Sớm biết Tứ Quý lâu các ngươi trâu bò, cũng biết không thể chọc nổi các ngươi. Nhưng hai bên vốn không quen biết, cần gì phải thẩm vấn chúng ta như phạm nhân vậy? Làm gì có cái lý đó?



Thế nhưng cái lý này lại không nói ra được, quả đấm của đối phương lớn, như vậy đạo lý của đối phương cũng là đạo lý lớn, cao thủ tứ gia lịch luyện giang hồ mấy chục năm trời, sao có thể không hiểu ý nghĩa chuyện này?



- Chúng ta là người bốn nhà Xuân Hạ Thu Đông. Hôm nay xuất hiện ở đây là vì muốn làm một chuyện riêng của bốn nhà.



Cao thủ Xuân gia nén giận nói:



- Đứng trước mặt Kiếm Tôn Giả, chúng ta chỉ có kính trọng, tuyệt không dám mạo phạm.



- Xuân Hạ Thu Đông? Tứ đại gia tộc?



Kiếm Tôn Giả lạnh lùng nói:



- Nghe nói tứ đại gia tộc các ngươi đang lên như diều gặp gió, rất là xuân phong đắc ý. Khó trách tuyết lớn thế này còn ngông nghênh nằm ngang giữa đường, chặn đường chúng ta, là lá gán các ngươi quá lớn? Hay là tìm được chỗ dựa đủ cứng rồi?



Một bên, Băng Tôn Giả lạnh lẽo nói:



- Lão đại, không cần gây chuyện vô bổ, khó xử những người này thì có tác dụng gì? Chúng ta vẫn là mau mau chóng chóng tới Thiên Đường thành tìm tên họ Lôi kia mới là đúng đắn!



- Hừ!



Kiếm Tôn Giả không tình nguyện hừ một tiếng, quát:



- Đi!



Kiếm Tôn Giả đột nhiên nghe tin dữ, lúc này vừa bị phẫn vừa ngột ngạt, lại chưa tới chỗ phát tiết. Vốn định đại sát đám người trước mắt để tiết lửa ngột.



Dù sao Tứ Quý lâu cũng đã hạ lệnh bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ, gặp người giết người thì thế nào?



Gặp phải chúng ta coi như ngươi không may, tâm tình chúng ta không được tốt, dĩ nhiên là do các ngươi xui xẻo, không thấy máu sao được?!


- Ta với Hạ Băng Xuyên cũng đi.



Thu Vân Sơn bình tĩnh cười cười:



- Nghĩ một chút, có vẻ như cuộc đời này của bản công tử vẫn chưa làm được chuyện gì có nghĩa khí, hôm nay liền ngu xuẩn một phen, có chết cũng không hối tiếc.



Hạ Băng Xuyên cười ha ha:



- Đi đi đi, nghĩa khí nghĩa khí!



Hai người quay người, sải bước đuổi hướng Đông Thiên Lãnh cùng Xuân Vãn Phong đã biến mất trong gió tuyết.



Đám cao thủ tức đại gia tộc cùng trợn mắt hốc mồm, đứng yên như bùn tố mộc điêu.



- Sao các ngươi lại tới đây?



Trong gió tuyết truyền đến thanh âm của Đông Thiên Lãnh.



- Ta sợ không có ai nhặt xác cho các ngươi. Cho nên cùng đi xem sao, cũng đừng mong chúng ta cùng chết với các ngươi, ta không có ngu như vậy.



- Ha ha.



- Ha ha cái rắm.



- Hạ Băng Xuyên ngươi trở về đi, ở nhà ngươi cũng rất được coi trọng. Đi với chúng ta làm cái gì?



- Lão tử thích đi xem náo nhiệt không được hả?



Bốn người vừa đi vừa đấu võ mồm, công kích lẫn nhau, ngôn từ sắc bén, một bước không nhường.



Nhưng, trên khóe miệng mỗi người lại vẫn nở nụ cười thoải mái.



Mặc dù không nói ra miệng, nhưng ấm áp trong lòng lại lớn lên gấp bội. Dù gió tuyết lạnh băng, nhưng vẫn thấy toàn thân ấm áp khoái hoạt.



- Đi!



- Lão đại nhìn thấy chúng ta, nhất định sẽ giật nảy mình!



- Để cho hắn giật nảy mình!



- Ai... Các ngươi nói xem, khả năng chúng ta sẽ chết lớn bao nhiêu?



- ... Hiện tại ai còn lo được cái này?



- Ngươi sợ chết hả?



- Sợ!



- Ta cũng sợ!



- Ta rất sợ chết!



- Nhưng lần này đi rất có thể sẽ chết!



- Đi thì đi thôi, chết thì chết thôi. Các ngươi đều đi, ta cũng không thể ở lại! Ô nhục này ta không gánh nổi!



- Ta cũng không gánh nổi.



- Vậy thì đi! Chết thì chết!



- Ha ha ha...



Bốn người vừa nói, đột nhiên cười ha ha, tiếng cười vang vọng trong gió tuyết, khoa tay múa chân, tựa như bốn tên điên.