Ta Là Chí Tôn
Chương 347 : Đãi tận cát, bắt đầu thấy vàng
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
- Làm sao bây giờ?
Đám người cảm thấy tê cả tay.
Gặp phải bốn vị công tử như thế, đám người thực sự câm nín đến cực điểm.
Thật lòng mà nói, đám cao thủ tứ đại gia tộc... Thực sự không quan tâm mấy tới an nguy của bốn người Đông Thiên Lãnh, chỉ cảm thấy mấy kẻ này tốt số, đầu thai đúng chỗ tốt, đám người bọn hắn kinh nghiệm lịch duyệt đều xa xa bao trùm phía trân, chỉ là thân phận không bì kịp mà thôi.
Nhất là thời gian rồi tiếp xúc thân cận, bọn hắn càng thêm củng cố nhận thức này, bốn người này chẳng qua tốt số, lại có cơ duyên quen biết tuyệt thế thiên tài như Vân Dương, nên mới có thể thu được nhiều chỗ tốt.
Căn bản mỗi người trong họ đều từng nghĩ, nếu cơ duyên này mà giao cho họ, bọn họ nhất định sẽ thu được càng nhiều chỗ tốt, chí ít phải hơn mấy tên hoàn khố kia nhiều, cơ duyên như vậy mà rơi vào trên người mấy tên hoàn khố, thực sự phung phí của trời!
Cũng có không ít người thầm oán, tên dâm tiện như Đông Thiên Lãnh, tại sao lại có thể thu được tuyệt thế trân phẩm như Linh Giao bảo kiếm? Nếu đem nó cho người xuất sắc hơn, tỉ như... Ta, mới là châu liên hợp bích, vật tận kỳ tài.
Mà con hàng Đông Thiên Lãnh này, cái miệng tiện của hắn, nói không chừng một ngày nào đó chọc phải nhân vật hung tàn, mạng nhỏ hủy diệt, rõ ràng đã có tiền lệ lôi động thiên, nhưng vẫn không biết cảnh giác, không rút kinh nghiệm, hôm nay lại thiếu chút chọc vào Kiếm Tôn Giả, quả là không chơi chết bản thân thì không muốn bỏ qua a!
Nhưng ngươi muốn chơi như vậy, tự ngươi chơi là được rồi, cần thần bái tiên, không nên tai họa đến chúng ta bị phạt a?!
Mà lúc này, Đông Thiên Lãnh nghĩa vô phản cố quay đầu, trở lại Thiên Đường thành, trở lại bên người Vân Dương, càng nói thẳng không cần bọn hắn đi theo, sắc mặt đám người đồng thời biến đổi!
Đằng sau lại có ba người Thu Vân Sơn tùy bộ tùy hành, càng làm đám người trợn tròn mắt, nhưng mà cho dù đám người bọn hắn không muốn, càng không coi trọng chuyến đi này của bốn người, nhưng không thể phủ nhận, mỗi người bọn hắn đều có thể cảm giác... Một cảm xúc khác thường đã nhanh chóng sinh sôi, lao nhanh trong lòng bọn hắn.
Đó là một loại nhiệt huyết đã lâu không xuất hiện.
Đó là khí phách thiếu niên lúc mới sơ nhập giang hồ.
Đó là mộng giang hồ.
Nghĩa khí!
- Cả đời lão phu xông xáo giang hồ, cũng từng nhiệt huyết như thế, cùng từng hết lòng vì huynh đệ như thế, không rời không bỏ, tình cảm thân thiết!
Một cao thủ Xuân gia than thở:
- Nhưng chìm nổi trên chốn giang hồ nhiều năm như vậy, sớm đã ma diệt phần nhiệt huyết này, vốn dĩ còn tưởng rằng, dưới vùng trời này chỉ có lợi ích mới là vĩnh hằng. Nhưng hôm nay, lão phu lại rất vui mừng, hóa ra trong cái giang hồ đã dần mẫn diệt đạo nghĩa cùng công lý, lần nữa gặp lại hai chữ công lý.
- Công tử nhà ta mặc dù hoàn khố, mặc dù không hiểu sự đời, mặc dù thường xuyên gây chuyện rắc rối, thậm chí là không đứng đắn...
Một lão giả Xuân gia nở nụ cười nhàn nhạt:
- Nhưng lão phu đột nhiên cảm thấy, đời này có thể đi theo một vị công tử như thế, cũng coi như đáng giá!
Hắn hít một hơi, nói:
- Nếu công tử đã quyết ý trở về chịu chết. Như vậy, lão hủ cũng quyết định cùng điên với hắn một phen, không màng thắng lợi, chỉ cầu một lần nhiệt huyết, khoái ý tận hứng một lần!
Bạch Y Tuyết khiêm tốn gật đầu, hắn cũng là đại hành gia trong giới tu hành, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.
- Giống như một người có mấy trăm lượng bạc, có thể làm mưa làm gió trong một thôn nhỏ, cho rằng bản thân là thiên hạ đệ nhất, trâu bò không tả, cảm giác ưu việt mười phần, lúc này thôn dân sẽ nhìn lên hắn, tán thành hắn là đệ nhất nhân.
Vân Dương chậm rãi nói:
- Mà người có mấy ngàn lạng bạc, lại có thể cảm thấy ưu việt trên một thị trấn. Nhưng cao hơn một tầng, cần phải có mấy chục vạn lượng bạc mới có thể có lực lượng trong thành thị, đối mặt với đa số người mới có cảm giác ưu việt.
- Nhưng, coi như ngươi có mấy ngàn vạn, đến một vài thành phố lớn, ví như Thiên Đường thành này. Cũng chỉ cảm thấy thực chất bản thân không có bao nhiêu tiền. Biết càng nhiều, sẽ càng cảm thấy bản thân nhỏ bé, tung hoành không có ý nghĩa, cuối cùng không phải chân chính đạt đến đỉnh phong.
Vân Dương nở nụ cười mỉa mai, loại mỉa mai này, là dành cho toàn bộ người trong thiên hạ.
- Chờ đến khi các ngươi chính thức phú khả địch quốc, phú giáp nhất phương, toàn bộ Thiên Đường thành không có ai có thể sánh với ngươi về mặt tài phú. Ngươi sẽ phát hiện, kỳ thực ngươi còn thiếu lực lượng, thiếu quyền lực.
- Cho đến lúc đó, truy cầu của ngươi sẽ hoàn toàn khác trước.
- Mà chỉ có đi đến cuối con đường quyền lực cùng lực lượng, ngươi mới có tư cách biết, trên đời này còn có trường sinh bất lão.
- Tầm mắt, từng bước từng bước mở rộng.
- Bạch Y Tuyết. Lực lượng hiện tại của ngươi, chỉ mới đạt đến đẳng cấp nhà giàu mới nổi trong tiểu thành thị mà thôi.
Vân Dương mỉm cười:
- Chờ đến khi ngươi ý thức được kỳ thực ngươi vẫn rất nhỏ yến... Chỉ có đến lúc đó, ngươi mới có thể xem như tiến thêm một bước.
Bạch Y Tuyết cười khan một tiếng.
Nhà giàu mới nổi...
Công tử ngài ví von thật thanh diệu kỳ mỹ, ý vị sâu xa a!
- Lần này, chờ ta cảm giác thời cơ đến, sẽ truyền ra mệnh lệnh, các ngươi chia nhau rút đi.
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Phải nhớ kỹ, trọng điểm của chiến dịch này, chính là bảo vệ tính mạng bản thân, đây là ưu tiến số một!
- Vâng!
Vân Dương nhìn về phía Tuyết Long xoay tròn, nói khẽ:
- Đến rồi!