Ta Là Chí Tôn
Chương 348 : Chết cũng muốn hỏi
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
So với Vân Dương cẩn thận từng li từng tí, phí bao tâm tư trù tính làm thế nào để bảo toàn sinh mệnh, Lôi Động Thiên lại vô cùng hăng hái, tràn đầy tự tin, lúc này hắn đang đứng bên cửa sổ, nhìn tuyết bay đầy trời, gương mặt thỏa thuê mãn nguyện, trên trán lộ rõ hào khó kiếm thử thiên hạ!
- Một người một kiếm, đơn đấu Tứ Quý lâu!
Lôi Động Thiên hào hùng nói:
- Hành động vĩ đại của bản công tử, đủ để sáng tạo một đoạn truyện thuyết lưu truyền trên Thiên Huyền đại lục!
Lão Mục đứng bên không tự chủ mà trợn mắt.
Ngươi một người một kiếm đơn đấu Tứ Quý lâu?
Vậy ta thì ở đâu?
Ta hỏi ngươi một cái... Ta ở đâu? Một người sống sờ sờ như ta mà lại biến thành người vô hình rồi hả?
- Đúng là một hành động vĩ đại oanh động Thiên Huyền đại lục!
Lão Mục nghĩ một đằng lại nói một nẻo, trái lương tâm mà tâng bốc.
Lúc lão nói câu này, cũng cảm thấy ghen tuông đầy bụng, hầu như khó mà kiềm chế nổi!
- Đáng tiếc, mảnh Vân phủ xinh đẹp này sẽ bị hủy diệt không còn!
Lôi Động Thiên nhìn một hàng ốc xá lộng lẫy, thở dìa:
- Thực sự là ta liên lụy Vân huynh đệ.
Lão Mục thở dài, có thể nói ra câu này, xem như đột phát thiên lương sao?!
Hoặc có thể là mèo khóc chuột, nước mắt cá sấu?!
Sao ngươi không nhớ tới chuyện mưu đồ nguyên dương của người ta?! Trước lừa gạt người, sau lại lừa gạt tâm, cuối cùng ngay cả thân thể cũng không buông tha, toàn bộ nuốt sống, một chút cũng không bỏ sót?!
Ngay lúc này, những bông tuyết vốn luật động bay xuống, đột nhiên trở nên lộn xộn, một số thì xoay tròn bay múa, một số thì nghịch hướng bay lên, còn có một số cứ đứng im giữa không trung, sừng sững bất động.
Cùng lúc đó, một cỗ sát khí phô thiên cái địa, tựa như thủy triều từ phương xa cuốn tới, thế tới tràn trề không gì đỡ nổi!
Đập vào mắt, tất cả bị bao trong một mảnh sương mù, ngay cả những bông tuyết mới rơi xuống đất cũng từ từ ngưng kết thành băng sương.
Còn có tiếng đàn du dương vang lên.
...
Tuyết Tôn Giả dần dần hiện thân, ngay trong tuyết lớn đầy trời, thình lình xuất hiện trên bầu tời Vân phủ, toàn thân áo trắng, tựa như U Linh trong tuyết, hòa làm một thể với bầu trời, không chút phân biệt!
Cùng với Tuyết Tôn Giả hiện thân, tuyết ý bốn phía càng lúc càng đậm, nhưng sương hàn chi ý cũng gia tăng mãnh liệt, mà dấu hiệu này không phải do một mình Tuyết Tôn Giả tạo nên, bởi vì Sương Tôn Giả cũng hiện lên sau đó, sóng vai với Tuyết Tôn Giả, ánh mắt u lãnh, ý vị sâm nhiên.
Tuyết Tôn Giả nhíu mày:
- Vấn đề của Vân công tử, bản tôn giả không thể trả lời!
Vân Dương nói:
- Chẳng lẽ đây cũng là bí mật không thể nói của Tứ Quý lâu các ngươi?
Hắn cười khẽ một tiếng:
- Hóa ta, bí mật của Tứ Quý lâu lại nhiều như thế?!
Câu nói này, hương vị chê cười thực quá nồng đậm!
Tuyết Tôn Giả nhất thời giận tím mặt.
Kiếm Tôn Giả cuồng nộ thét dài:
- Nói nhiều với hắn như vậy làm gì? Ai là Lôi Động Thiên? Mau mau cút ra chịu chết cho ta! Sau tối hôm nay, thiên hạ không còn cái gọi là Thiên Ngoại Vân phủ!
Một thanh âm lạnh lùng cất lên:
- Ngươi chính là tên Kiếm Tôn Giả kỉa? Lại dám kêu gào để bổn thiếu chủ cút ra chịu chết?! Bằng ngươi còn chưa đủ tư cách, có điều, nếu ngươi có thể lăn xuống ngược lại sẽ càng tăng thêm sức mạnh!
Cùng với tiếng nói chuyện vang lên, thân ảnh Lôi Động Thiên bỗng xuất hiện trên bầu trời, chắp tay sau lưng, phong phạm tuyệt đỉnh cao thủ lộ rõ.
Phía dưới, thanh âm của Vân Dương tiếp tục vang lên:
- Hoặc có thể nói, phương châm làm việc của Tứ Quý lâu xưa nay vốn là vậy, chuyện mình làm ra, lại không dám thừa nhận!
Chỉ là lúc này, sự tập trung của tứ đại Tôn giả đã hoàn toàn đặt lên người Lôi Động Thiên.
So với con kiến như Vân Dương, Lôi Động Thiên mới là trọng điểm một trận này, bọn hắn có thể cảm giác được, khí thế của Lôi Động Thiên trước mắt cường đại dị thường, tuyệt đối là một trong những kình địch mạnh nhất mà bọn hắn gặp được!
Một người đều hết sức chăm chú, Huyền khí nhanh chóng chuyển khắp toàn thân, đối với lời nói của Vân Dương, trực tiếp bỏ bên ngoài, không thèm trả lời lại.
Nhất là Tuyết Tôn Giả đã từng gia thủ với Lôi Động Thiên, hắn rất rõ ràng thực lực của Lôi Động Thiên, lúc này nào dám buông lỏng một chút? Đương nhiên sẽ càng không dám để tâm chuyện khác.
Nhưng bọn hắn lại không biết, tất cả những lời tra hỏi của Vân Dương, cũng chỉ vì phục vụ câu nói sau cùng.
Tứ Quý lâu xưa nay vốn là vậy, chuyện mình làm ra, lại không dám thừa nhận?!
Xưa nay vốn vậy, không dám thừa nhận?!
Lôi Động Thiên nghe vào trong tai, lập tức càng thêm tức giận, không thể nào ức chế.