Ta Là Chí Tôn
Chương 352 : Trốn
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
“Mặc dù Lôi Động Thiên đã bị Lão đại đánh trọng thương, nhưng cuối cùng cũng không biết thương thế như thế nào, nếu chẳng may hắn còn có chút chiến lực, coi như chỉ còn một chút, chỉ sợ cũng sẽ có nguy cơ để hắn đào thoát, đại địch như vậy mà để chạy thoát, sau này nhất định không thể ăn ngon...”
Tuyết Tôn Giả thầm vội vàng xao động, cấp tốc vận khởi Huyền khí, liều mạng hao tổn nguyên khí, cũng muốn triển khai Tuyết chi Lĩnh vực triệt để diệt sát hai con Thôn Thiên báo đáng giận này...
Nhưng ngay lúc này, tiếng kinh hô của Sương Tôn Giả truyền đến:
- Cái này... Thật... Thiếu một cái... Máu tươi này... Chuyện gì xảy ra? Ta... Con mẹ đó đáng giận... Có độc!
Thanh âm hoảng loạn đến cực điểm!
Tuyết Tôn Giả bỗng thầm chấn động, đột nhiên lại nghe tiếng gió ào ào bên tai, thanh âm vù vù như muốn phá nát màng nhĩ xông đến!
- Cái gì vậy!
Tâm thần Tuyết Tôn Giả run lên, nhanh chóng tụ Huyền khí bảo hộ quanh thân, thân thể đồng thời xoay tròn một cái, chỉ một thoáng, vô số Tuyết Hoa Nhận tạo thành một bức tường vây quanh người, hét lớn một tiếng:
- Chết!
Song chưởng tách ra, ngang nhiên xuất kích.
Hai chưởng vừa đánh ra, thình lình tạo thành hai cái hố đen, trong khung cảnh tuyết lớn đầy trời này, càng thêm tương phản bắt mắt!
Cơ hồ ngay lúc hố đen xuất hiện, hai đạo kim quang một trái một phải nhanh chóng bay tới, tốc độ cực nhanh tiến vào trong lỗ đen.
Sau đó, chợt nghe oanh một tiếng bạo hưởng.
Hai đạo kim quang cùng chưởng lục của Tuyết Tôn Giả hung hắn đụng vào nhau, trong chốc lát như thiên băng địa liệt, thanh thế khủng lồ, khiến cho Vân phủ vốn đã nát, lại triệt để nghiền thành phấn vụn.
Đập vào mắt là khói bụi đầy trời, ngay cả tuyết lớn bay xuống, cũng bị khói bụi hoàn toàn che lại!
Lập tức, lại có hai tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vang lên, hai đạo bóng trắng nhỏ như diều đứt dây bay ra ngoài, ngay phía trước, hai tiểu gia hỏa vốn đang lâm nguy cũng nhân kẽ hở mà chạy thoát thân, hoàn toàn không chút mảy may do dự xoay người chạy vội.
Có thể thấy rõ, hai tiểu gia hỏa mới thoát khỏi Tuyết Tôn Giả đã đuổi kịp hai tiểu gia hỏa bị Tuyết Tôn Giả đánh bay, một ngụm ngậm lấy phần da gáy, vèo một cái độn đi vô tung!
- Bốn đầu?!
- Lại có tới bốn đầu Thôn Thiên báo?!
Tuyết Tôn Giả cảm thấy da đầu tê dại.
Ở đâu ra nhiều Thôn Thiên báo như vậy?!
Không chỉ phải nhận đả kích từ Tứ Quý lâu, còn phải đối mặt với sự trả thù của Lôi gia các ngươi...
Kiếm Tôn Giả bám đuôi truy tung, Bạch Y Tuyết xuất kiếm ngăn lại, Vân Dương thì tiếp tục chạy.
Một bên khác, Tuyết Tôn Giả cùng Phương Mặc Phi và Lão Mai cùng nhau chặn đánh, cộng thêm hai nhóc Bạch Bạch tùy thời quấy nhiễu.
Vân Dương hoàn toàn không cần lo nghĩ, một lòng chạy vội.
Đối với Kiếm Tôn Giả, đương nhiên là thủ đoạn thiết trí của Vân Dương. Trong suy nghĩ của hắn, nếu có thể thành công, tuyệt đối có thể ngăn Kiếm Tôn Giả, khiến cho đối phương khó mà đuổi kịp bản thân.
Nhưng Vân Dương không có thời gian nhìn lại, cho nên căn bản không thấy chiến quả ngạo nhân của hai nhóc Bạch Bạch.
Hắn tuyệt không nghĩ tới, hai nhóc Bạch Bạch lại có thể phối hợp tốt như vậy, lại có thể tạo thành thương thế thảm trọng cho Kiếm Tôn Giả.
Cơ bản có thể nói, đã biến Kiếm Tôn Giả thành một tên thái giám!
Càng bởi biến cố này, trực tiếp bỏ Sương Tôn Giả ở lại.
Hiện tại, người đuổi theo hắn chỉ còn còn Băng Tôn Giả!
Nhưng cho dù chỉ còn Băng Tôn Giả, Vân Dương cũng phải chịu áp lực bằng trời!
Băng Tôn Giả là ai? Chung quy hắn cũng là ngũ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu, sớm đã đạt đến Thiên cảnh đỉnh cấp, chớ nói Vân Dương có thể Lôi Động Thiên liên lụy, tốc độ đại giảm, coi như chỉ có mình Vân Dương, cũng khó mà thoát được truy tung của Băng Tôn Giả!
Đương nhiên, nếu Vân Dương thi triển phong tướng công thể, dùng tốc độ cao nhất, xác thực có thể bỏ xa Băng Tôn Giả, dù sao Băng Tôn Giả cũng không sở trường tốc độ. Có điều cho dù không thể thoát được Băng Tôn Giả, cũng quyết không thể thi triển chiêu này.
Lôi Động Thiên trong ngực hắn nhìn như thì đang còn hôn mê, kỳ thực cũng không phải hôn mê, Lôi Động Thiên mở hai mắt nhìn Vân Dương đầy cảm kích, ừm... Còn có một chút xấu hổ cùng không cam lòng.
Lôi Động Thiên cảm thấy: bản thân thực quá xui xẻo!
Mới chỉ uy phong lẫm liệt được một lát, đã bị một chưởng đập thành chó chết!
- Cái đó... Ai đánh... Ta?
Lôi Động Thiên mơ hồ không rõ hỏi.
Vân Dương không đáp, chỉ lo chạy nhanh!
Một đạo băng nhận phá không bay tới!