Ta Là Chí Tôn

Chương 353 : Đốn ngộ

Ngày đăng: 09:03 30/04/20


Băng nhận bay múa vù vù.



Băng Tôn Giả Không ngừng gia tốc, hận không thể một trảo bắt, ăn tươi nuốt sống hai người phía trước, để tiết mối hận trong lòng.



Loại áp lực như thực chất này, khiến Vân Dương có thể cảm nhận được, đối phương đang không ngừng đến gần, hơn nữa băng nhận cũng tùy thời bay múa, cũng có nghĩ là, công kích từ xa có thể đến bất cứ lúc nào.



Thân pháp Vân Dương càng thêm phiêu hốt, đem tốc độ bản thân phát huy tới siêu việt cực hạn!



Thậm chí, âm thầm vận khởi phong hành tâm pháp, tăng thêm một phần tốc độ.



Tuy không có gió, nhưng cũng mượn nhờ sức gió, thuận phong bay đi.



Thân pháp của hắn, bết kể là về linh hoạt biến ảo, hay tốc độ quỷ dị đều có thể nói thuộc hàng tốt nhất, thiên hạ hãn hữu!



Nhưng yếu tố quan trọng nhất trong truy đuổi đường dài, đó chính là tu vi có thâm hậu hay không.



Luận tu vi, mặc dù Vân Dương mới được tăng thêm trăm năm công lực, nhưng chung quy Băng Tôn Giả hơn hắn không chỉ một bậc, hơn nữa Vân Dương còn phải ôm theo một người, cho dù muốn liều mạng bỏ trốn, khoảng cách cũng không thể gian được thêm bao nhiêu, thậm chí càng lúc càng gần.



Lúc này, cách lúc Vân Dương nhét thuốc vào miệng Lôi Động Thiên cũng đã được một chút thời gian!



Đây cũng là hy vọng của Vân Dương!... Nếu Lôi Động Thiên có thể khỏe lại thì sao?



Như vậy chuyện gì cũng có thể giải quyết a?



Tình huống cũng đúng như Vân Dương mong đợi, tiếng thở dốc kịch liệt của Lôi Động Thiên cũng dần bình ổn, mà lúc này hắn nhìn Vân Dương, gian nan cất tiếng:



- Vân... Huynh đệ, ngươi... Ngươi nhất định phải... Mau cứu ta... Ta... Ta không thể chết... Ta không muốn chết a...



Vân Dương nghe thấy lời ấy, chỉ thiếu chút nửa liền muốn đem tên hỗn đản này quẳng xuống, quảng thành bánh thịt mới thôi.



Ngươi không muốn chết? Vậy... Xin hỏi ai muốn chết? Ta? Hay là Băng Tôn Giả đang đuổi theo sau?



Đến lúc này mà con hàng này còn có thể nói như vậy, ngươi đã nói ta là huynh đệ của ngươi, đến lúc nguy hiểm như này, đang lý ra người phải đại khí lẫm nhiên nói, huynh đệ, mau bỏ ta xuống, tự ngươi một mình chạy trốn mới có hy vọng, đó phải nói như thế mới đúng a? Thế mà cứ vậy nói mau cứu ngươi?



Ta con mẹ nó không phải đang cứu ngươi sao? Ta con mẹ nó ngay là lực lượng bú sửa cũng dùng sắp hết được chứ?



Vấn đề hiện tại... Là phải cứu thế nào?



Ta liều mạng chạy cũng không thoát được truy tung của người ta a!




Nhưng lúc này, hắn biết mình đã sai!



Đao của đối phương, vậy mà có uy lực chém hắn thành hai đoạn!



Băng Tôn Giả hãi nhiên không ngớt, thân thể vẫn từ từ bay về phía sau, đao quang lóe lên, một thanh đơn đao lặng yên xuất hiện trong tay.



Đó là một thanh đao, một bên gắn đầy răng cưa, một bên chỉ có lưỡi đao, cả thanh đao tựa như trong suốt.



Trong chớp mắt thanh đao hiện ra, một cỗ hàn khí rét lạnh cũng tùy theo mà lan tràn!



Băng Tôn Giả vừa cầm thanh đao, thân thể đột nhiên lóe lên một cái, huyễn hóa thành ba thân ảnh, mỗi thân ảnh đều nắm một thanh đao!



Hắn vốn không hề coi trọng Vân Dương. Nhưng từ sau khi được tự thân cảm nhận một đao vừa rồi của Vân Dương, hắn đã hoàn toàn đem con tôm nhỏ này thành đối thủ ngang cấp mà đối đãi!



Coi như tu vi đối phương còn kém xa hắn, nhưng đã lại có năng lực giết chết hắn!



Điều này đáng để hắn coi trọng!



Đáng để hắn xuất toàn lực, diệt sát!



Sát khí cùng uy áp, lập tức bao phủ lấy Vân Dương.



Thân thể Vân Dương ngưng lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh tượng Sâm La Địa Ngục, áp bách đến cực điểm!



Nhưng, ngay lúc này, hai mắt Vân Dương đột nhiên bộc phát một cỗ huyết quang!



Thần thức mới tăng vọt trong mấy ngày nay, đột nhiên kết nối với không gian thần thức của Lục Lục, mà lực lượng những thiên tài địa bảo mà Vân Túy Nguyệt cho hắn ăn, vốn dĩ ẩn núp khắp các nơi trong kinh mạch, lúc này như gặp phải khiêu khích mạnh mẽ, đột nhiên toàn bộ bị kích phát!



Vân Dương chỉ thấy thần thức như trở nên hốt hoảng, tiến nhập vào một cảnh giới khó giải thích!



Dưới áp lực cực hạn, khiến hắn triệt để bạo phát tiềm lực.



Cảnh giới lúc này, ngay cả bản thân Vân Dương cũng không rõ ràng cho lắm, căn bản không biết.



Tựa như chỉ chiến đấu theo bản năng!



Nhưng từng đao từng đao xuất ra, lại như linh dương móc sừng, thiên ngoại tiên tung, căn bản không thể nắm lấy, tràn đầy ý cảnh huyền ảo!