Ta Là Chí Tôn
Chương 362 : Lôi huynh, ngươi sai
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Vân Dương rời khỏi Thu phủ, trong lòng cũng không khỏi có thêm mấy phần tiếc hận, giống như Thu Lão Nguyên soái nói, thích khách tuyệt đỉnh như vậy, chết đúng là có chút đáng tiếc.
Có điều có tiếc hận hay không cũng được, bây giờ người kia thân hãm Tử U, ngoài tầm với của hắn, cho dù hắn có tâm cứu giúp, thậm chí biến thành hành động, e là lúc chạy tới nơi, người cũng đã sớm chết, chớ nói chi bây giờ hắn không thể dứt ra được, chỉ riêng chuyện của Lôi Động Thiên cùng hai người Linh Tê Lan tỷ, cũng đã chiếm hết quỹ thời gian của hắn.
Người a, luôn biết phân biệt sơ thân, Vân Dương cũng là người, cũng sẽ không ngoại lệ!
Quá đạo đức, trước người sau mình, trước lạ sau thân, đó không phải là người, mà là Thánh Nhân!
Lúc liên hệ lại với Thủy Vô Âm, Vân Dương tùy ý nhắn nhủ một câu:
- Đúng rồi, Vô Âm, ngươi liên hệ xem thích khách mà Tử U bắt được là ai. Nếu thực là nghĩa sĩ Ngọc Đường ta, ngươi xem thử có thể giúp đỡ một chút hay không, ít nhất cũng phải bảo toàn được người nhà của hắn. Hoặc tìm cơ hội cho hắn được ra đi nhẹ nhàng, không đến mức để hào kiệt phải chịu nhục, chết mà hận.
Thủy Vô Âm đáp ứng một tiếng, cũng không coi chuyện này cho rằng quan trọng.
- Công tử, chuyện của thích khách ở Tử U cũng không khó làm, nhưng có một chuyện khác, hiện tại đang gặp rắc rối lớn.
- Chuyện gì? Lại có thể khiến ngươi gặp rắc rối như thế?!
- Còn không phải là hai vị đại tiểu thư kia...
Sắc mặt Thủy Vô Âm như ăn phải mướp đắng:
- Hiện tại họ sắp điên đến nơi rồi, ta đến trấn an ba lần, thì ba lần đều bị ăn đập, tiếp tục như vậy nữa, ta cũng muốn điên theo họ mất...
Vân Dương vỗ vỗ đầu, đối với chuyện này, hắn cũng đau đầu không thôi.
Trước đó trong dự định của Vân Dương, lý tưởng nhất là có thể toàn thân trở ra, nhiều lắm là không bại lộ thân phận Cửu Tôn, nào có thể nghĩ tới, chuyện này có thể biến hướng như vậy.
Mà chuyện này đã qua, cục diện ác liệt trong dự kiến lại không xảy ra, tiếp đó phải đón Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan trở về, nhưng vấn đề lại bắt đầu xuất hiện, sau khi đón các nàng trở về, phải giải thích với họ như thế nào?
Cửa ải này, làm thế nào mới qua được a?
Đang yên đang lành hắn mê choáng các nàng rồi đưa đi... Trở về có thể dễ đàng tha thứ cho hắn mới là lạ!
- Ai, việc này thực sự có chút khó khăn, vẫn là cực khổ ngươi ở lại bên kia mấy ngày, nói cho các nàng biết ta không có chuyện gì, chỉ có điều phòng ốc Vân phủ đã bị hủy. Cần chút thời gian xây dựng lại, chờ xây dựng xong, ta sẽ đến đón các nàng trở về.
Biện pháp duy nhất của Vân Dương hiện tại cũng chỉ có thể tránh mặt một chút, để Thủy Vô Âm ra mặt gánh tội thay, ai bảo Thủy Vô Âm ngươi có quan hệ thân thiết với Bát ca, hôn thê cùng em gái của Bát ca, do Thủy Vô Âm ngươi ứng phó là hợp lý nhất!
“Dù sao chuyện này đã qua, chờ mấy ngày nữa các nàng hết giận, khi đó lại đón trở về, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu!”
Vân Dương thầm nghĩ.
Đáng thương cho Vân công tử, tuổi trẻ Vân Tôn đại nhân, danh xưng tính hết thiên hạ, kỳ thực lại không thể hiểu rõ nữ nhân!
Có điều, phần thâm tình thắm thiết cùng ân cứu mạng của Vân huynh đệ, làm sao có thể không báo đáp. Hắn vì ta, ngay cả cơ nghiệp tổ tông cũng bị hủy.
Vô luận thế nào, cũng phải báo đáp một chút mới phải.
Ai, huynh đệ tốt như thế, bây giờ lại cứu ta một mạng, tương lai thực sự đem ra làm lô đỉnh, chắc hẳn hiệu quả sẽ vượt xa dự kiến a!
...
Một bên khác.
Đám người Kiếm Tôn Giả đã rời khỏi Thiên Đường thành, tạm thời náu thân trong một cái sơn động gần đó, tạm lánh phong tuyết, chữa thương tu dưỡng.
Lấy tu vi của bọn hắn, đương nhiên có thể không cần quan tâm phong tuyết, nhưng Kiếm Tôn Giả đang trọng thương lại không trụ được!
Ít nhất cũng cần nghỉ ngơi ba ngày, mới có thể miễn cưỡng hoạt động.
Có điều, sau lần trọng thương này, chuyện hao tổn tu vi, Kiếm Tôn Giả lại không thể nào tránh được.
- Lần này đánh xong, trong lòng ta vẫn cảm thấy mơ mơ màng màng.
Băng Tôn Giả gãi đầu:
- Đến cùng vì cái gì mà phải đánh nhau? Tại sao bọn hắn lại muốn giết lão Ngũ?
Tuyết Tôn Giả lạnh lùng nói:
- Nguyên nhân rất có thể là do một chuyện hiểu lầm, nhưng sau cái chết của lão Ngũ, có hiểu lầm hay không cũng không quan trọng.
- Có vẻ như Lôi Động Thiên này cũng không nói rõ nguyên do. Từ đầu tới cuối chỉ hỏi người đâu? Người đâu?
Băng Tôn Giả nói:
- Chúng ta bắt người nào của hắn hả?
Sương Tôn Giả hừ một tiếng:
- Việc đến nước này, truy vẫn ngọn nguồn còn có ý nghĩa gì? Cái này có quan trọng sao?
Bên cạnh, một thanh âm bi thảm cùng cừu hận hùng hậu vang lên:
- Không sai, việc đến nước này, bất kể nguyên nhân là gì, bắt đầu từ đâu, thực đã không còn là chuyện quan trọng nữa! Thù này không đội trời chung, không chết không thôi!