Ta Là Chí Tôn
Chương 363 : Lại vào Tôn phủ! (thượng)
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Chính là Kiếm Tôn Giả, sau khi vừa tỉnh lại, lập tức hạ lời thề quyết tử!
Tuyết Tôn Giả cau mày:
- Thù này đương nhiên không thể không tha, nhưng việc này rất có thể quan hệ với dư nghiệt Cửu Tôn, thậm chí rất có thể là do tên Phong Tôn kia làm ra... Chuyện kỳ quặc trong này, nhất định phải làm rõ.
- Giờ bắt lấy Lôi Động Thiên, hết thảy đều có thể được giải đáp!
Sương Tôn Giả cắn răng:
- Chuyện hôm nay thực sự...
Muốn nói, thực sự là biệt khuất.
Nhưng nghĩ đến đầu nguồn dân đễn biệt khuất là Kiếm Tôn Giả còn ngồi đây, chỉ đành nhịn xuống không nói.
- Người của chúng ta đâu?
Tuyết Tôn Giả hỏi.
- Đánh lâu như vậy, sao bọn họ còn không tới?
- Người?!
Bên ngoài vang lên một thanh âm lạnh lùng:
- Uổng cho các ngươi còn có mặt mũi hỏi câu này, người của các ngươi! Nếu không phải các ngươi vội vã như vậy, kiên nhẫn chờ nhân thủ rồi mới động thủ, nào có thể xảy ra chuyện chó má như vậy?!
- Chủ thượng!
Ba người Băng Sương Tuyết lập tức đứng lên.
Ngay cả Kiếm Tôn Giả đang nằm trên đất, cũng toát ra thần sắc tôn kính.
Người bên ngoài cũng không bước vào, chỉ có thanh âm ung dung truyền đến:
- Chuyện này ta sẽ không quản. Nếu các ngươi đã có minh ước với người ta, như vậy nhất định phải tuân thủ. Nếu cần hiệp trợ, vậy đến Cung Phụng đường mà xin, nhưng nếu còn có sơ suất, hết thảy hậu quả do các ngươi tự gánh chịu.
Bốn người đều xấu hổ cúi đầu.
Tuyết Tôn Giả nói:
- Chủ thượng, chuyện lần này của Lôi Động Thiên cho thấy, gia tộc sau lưng hắn hết sức mạnh mẽ, nếu chẳng may hắn mời cao thủ trong nhà đến, sợ là chúng ta...
Nếu không như vậy, thực sự Vân Dương không muốn đặt trân lại Cửu Tôn phủ, chỉ cần hắn bước vào trong đó, lại sẽ cảm thấy bản thân không làm tròn trách nhiệm, không có mặt mũi đối mặt với các ca ca!
...
- Có đôi khi ta nghĩ, có phải chờ ta học xong toàn bộ, các ngươi sẽ thực sự không thể trở lại nữa không? Nếu như vậy, ta thà rằng công thể tẫn phế, không lưu nửa phần Huyền khí tu vi!
Đứng trong màn sương mù dày đặc quen thuộc, Vân Dương đối mặt với cửa phòng Thủy Tôn, nhẹ giọng hỏi.
- Có phải các ngươi đang chờ một ngày như vậy??
Vân Dương nhẹ giọng tự lẩm bẩm.
Cửa phòng tĩnh lặng.
- Kỳ thực chuyện hôm nay, chính là do các ngươi cố ý làm ra, các ngươi có ý tránh mặt ta, chính là muốn ta học toàn bộ cửu tướng công thể đúng không? Đúng không?
Vân Dương hừ một tiếng:
- Ta biết các ngươi vẫn chưa chết, tất cả đang ở đâu đó nhìn ta!
Cửa phòng vẫn tĩnh lặng.
- Trên chiến trường, tất cả thi thể đều linh linh toái toái, ta tìm nửa ngày, cũng không thấy đầu của các ngươi!
Vành mắt Vân Dương đỏ lên, cố gắng cưỡng chế bản thân. Có gắng phân tích theo hướng lạc quan nhất, cố gắng tự mình lừa mình.
- Ta tìm nửa ngày, tất cả thịt nát xương cốt đều lật một lần, cũng chỉ tìm được một tay của Lão đại, không có tay, nhiều lắm cũng chỉ tàn phế, sẽ không chết a...
- Đến cùng các ngươi ở đâu?!
- Các ngươi còn sống a!!
Vân Dương tự mình lầm bầm, bỗng ngồi phịch xuống đất, ôm chật lấy đầu, vùi vào giữa hai chân, nước mắt im lặng rơi xuống. Miệng lớn thở dốc, cố gắng trấn định, nhưng vẫn không thể ngăn được thân thể run rẩy kịch liệt.
Đến lúc này, hình tượng vị Vân Tôn phiên vân phúc vũ, đứng giữa thiên quân vạn mã vẫn nói nói cười cười đã không còn sót lại chút gì.
Tất cả trấn định, trầm tĩnh, thong dong, tiêu sái cũng không biết đi cả nơi nào.
Hiện tại, Vân Dương hắn chỉ là một đứa nhỏ bị gia đình bỏ rơi.
Giờ khắc này, toàn thân toàn tâm Vân Dương toát ra vẻ cô độc thê lương không nói thành lời.