Ta Là Chí Tôn
Chương 372 : Không biết
Ngày đăng: 09:03 30/04/20
Hoàng đế Bệ hạ lập tức khẩn trương:
- Là Phong Tôn lại tra ra biến cố kỳ quặc gì hả? Liên quan tới Tứ Quý lâu, hay là Đông Huyền... Nhất định là Đông Huyền, lần này Đông Huyền tùy tiện hưng binh, nhất định còn có ý đồ khác, tình huống cụ thể thế nào...
Hoàng đế Bệ hạ liên thanh bày tỏ tử tuy, không ngừng phân tích, nhưng trong lòng lại không ngừng thầm cầu nguyện, tốt nhất là Phong Tôn trực tiếp tra ra Đông Huyền có âm mưu gì, đừng nên là chuyện khác!
Vị Phong Tôn đại nhân này trong thời gian gần đây đã lọc quan viên cao tầng Ngọc Đường một lần, đại quan đương triều bị hắn xử lý cũng gần một nửa.
Hết lần này tới lần khác còn có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tất cả đều là gian tế không thể nghi ngờ!
Đối mặt sự thật này, Hoàng đế Bệ hạ như hắn thực sự rất mất mặt a!
Làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, thủ hạ mới được chừng đó người, lại có tới gần một nửa là gian tế... Mà hắn lại mơ mơ màng màng, cái này khiến người thực không chịu nổi?
- Thực đúng không phải liên quan tới Đông Huyền... Ừm, cũng không phải chuyện quan viên.
Thu Lão Nguyên soái cau này, biểu lộ rất kỳ quái.
- Nha...
Hoàng đế Bệ hạ nhất thời yên lòng:
- Vậy Phong Tôn tìm ngươi có chuyện gì? Có phải là có hành động đối với Tứ Quý lâu hay không?
- Cũng không phải... Hắn nói với ta một chuyện, ta thực sự do dự có nên nói với Bệ hạ hay không...
Thu Lão Nguyên soái còn đang suy nghĩ, tính toán đắn đo, một khi nói chuyện này ra, sẽ tạo thành chấn động, thậm chí khủng hoảng thế nào...
Hậu quả chuyện này, không còn có thể dùng bốn chữa khó thể thu dọn để hình dung được nữa...
Hoàng đế Bệ hạ hiển nhiên còn chưa ý thức được mình sắp nghe cái gì, thư thái ngồi xuống ghế:
- Ngươi cứ nói thẳng đi. Khó trách ngươi muốn đuổi Lãnh Đao Ngâm đi ra, hóa ra chuyện này liên quan tới Cửu Tôn, việc này đúng là không thích hợp để Lãnh soái ở lại, chờ chút nữa ta sẽ giúp ngươi nói chuyện, ha ha... Đoán chừng lão già kia đã tức đến sắp phát điên...
Thu Kiếm Hàn cười khan một tiếng:
- Việc này không có quan hệ với ta a, Phong Tôn nói với ta, hắn tìm được di thư của Thủy Tôn, trong di thư của Thủy Tôn có đề cập tới một vài chuyện ngoài dự liệu.
- Chuyện ngoài dự liệu...
Hoàng đế Bệ hạ ngẩng đầu, xoay cổ một vòng, thanh âm thẻ thẻ, hờ hững nói:
- Là chuyện gì? Trẫm đột nhiên rất có hứng thú, mau mau nói thẳng đi, thần bí cái gì nữa, ngươi còn ra vẻ thần bí, cẩn thận đến lúc Lãnh soái dỗi ngươi, Trẫm sẽ giúp Lãnh soái!.
Khẩu khí lúc này của Hoàng đế Bệ hạ tràn đầy ý trêu chọc, cũng không quá để ý chuyện ngoài dự liệu kia là cái gì.
Thu Kiếm Hàn nói:
Hắn sững sờ hơn nữa ngày, đột nhiên cả người té xuống long ỷ, không còn chút đoan chính bình thường, tựa như một bãi bùn sụp xuống...
- Là... Tôn nhỉ của Trẫm?!
Hoàng đế Bệ hạ hai mắt đăm đăm:
- Trưởng tử cháu ruột?!
- Bệ hạ, mời người nghĩ cẩn thận!
Thu Kiếm Hàn giật nảy mình:
- Lão thần vẫn luôn cân nhắc, đến cùng có nên nói chuyện này với Bệ hạ hay không, chính là sợ Bệ hạ tạo thành động tĩnh quá lớn, khiến Ngọc Đường sinh nội loạn, việc này...
Hoàng đế Bệ hạ lúc này tuyệt đối không giống một vị đế vương quân lâm thiên hạ, ngược lại càng giống một lão nhân bình thường, vốn dĩ là một lão nhân gần như tuyệt vọng với sự trở về của con trai, lại ngoài ý muốn phát hiện, con trai mình còn để lại huyết mạch!
Một cậu bé hai tuổi rưỡi!
Là cháu trai của lão!
Vốn tương rằng mọi mong đợi đều đã phá diệt, không ngờ ông trời lại để lại chút an ủi cho lão!
Ông trời đối với ta thật không tệ!
Ông trời đối với Hoàng tộc Ngọc thị thật không tệ!
Hoàng đế Bệ hạ lẳng lặng ngồi xuống, không biết từ lúc nào, trên mặt đã treo đầy nước mắt.
- Đứa nhỏ đang ở đâu?!
Sau một khắc, Hoàng đế Bệ hạ nhảy lên như một con rối, nắm chặt vạt áo Thu Kiếm Hàn.
- Không biết...
Thu Lão Nguyên soái giật nảy mình.
- Không biết? Ngươi nói ngươi không biết?
Hai chữ này, nhanh chóng đốt lên lửa giận phẫn nộ của Hoàng đế Bệ hạ. Cỗ lửa giận đột nhiên xông lên, cơ hồ có thể thiêu đốt toàn bộ hoàng cung:
- Ngươi ba ba chạy tới nói cho Trẫm biết Trẫm còn có cháu nội, sau ngươi lại nói ngươi không biết cháu Trẫm ở đâu?
Tiếng nghẹn ngào của Hoàng đế Bệ hạ như muốn bạo hống ứa ra cùng nước mắt, hoàng cung đều muốn run lên ba lần:
- Thu Kiếm Hàn! Ngươi ngươi ngươi ngươi muốn phạm tội khi quân!!