Ta Là Chí Tôn

Chương 436 : Bức bách, nhục nhã!

Ngày đăng: 09:04 30/04/20


Không thấy Huyền đan đâu?!



Chuyện này đúng là Tử U quốc chủ cũng không nghĩ tới.



Huyền đan của cửu phẩm Huyền thú, đối với tuyệt đại đa số võ giả mà nói, đều là chí bảo khó được!



Điểm này, không thể nghi ngờ, cũng không thể chất vấn.



Nhưng vô luận Tử U Hoàng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ tới, đối mặt với uy hiếp vong quốc diệt chủng, thế mà còn có người gan to bằng trời, một mình đem Huyền đan giấu đi!



Sự thật này, khiến hắn chỉ thấy da mặt nóng dần!



Giờ này khắc này, sự phẫn nộ trong lòng hắn tuyệt không ít hơn Vân Dương.



Thậm chí, còn càng thêm kịch liệt!



Chẳng lẽ tồn vong của một quốc gia, sinh mệnh của mấy trăm triệu dân chúng, ở trong mắt của một số người lại không trọng yếu bằng một viên Huyền đan?!



Tâm địa này...



- Huyền đan ở đâu?



Tử U Hoàng quay người, ánh mắt lạnh lùng lướt qua người nào đó. Lập tức, ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào mọt người.



Vân Dương theo mắt mà nhìn, chỉ thấy người áo xanh lưng đeo trường kiếm, khuôn mặt cổ sơ, chính là tên kiếm giả ngự kiếm truy sát hắn lúc trước!



Mà cũng chính bởi tên thích khách này tấn công, mới khiến Vân Dương trong lúc sống còn phá vây bị ngăn trở, đầu tiên là Thôn Thiên báo chịu trọng thương, sau lại đả thương Vân Dương, cục diện chuyển tiếp đột ngột, nếu không Tiểu Hùng há lại chết trong trận chiến này!



Vị kiếm giả này, không thể nghi ngờ vô cùng cường đại.



Nhưng hiện hắn đối mặt với Vân Dương, lại cảm thấy không được dễ chịu.



Vân Dương lạnh lùng trừng mắt, chỉ cảm thấy sát cơ trong lòng khó mà ngăn chặn.



- Bệ hạ, hữu lễ.



Đối mặt ánh mắt hỏi thăm của Tử U Hoàng, kiếm giả này nho nhã lễ độ, ôm kiếm hành lễ.



- Huyền đan của Hắc Kim hùng, là ngươi cầm?



Tử U Hoàng mở miệng nói thẳng.



Sắc mặt kiếm giả khẽ biến, thong dong như thường nói:



- Không sai, y theo quy củ giang hồ, thiên tài địa bảo như vậy... Người nào giết được Huyền thú, chính là của người đó, không có gì đáng trách, cho tới giờ đều là như vậy.




- Ngươi cũng đã nói hai bên đối địch, lập trường khác biệt, như vậy vì sao ta còn cần khách khí với ngươi? Ta lặp lại lần nữa, đem Huyền đan giao ra đây cho ta! Nếu không, Tử U quốc hôm nay sẽ hóa thành lịch sử!



Khẩu khí cứng rắn đến cực điểm, khiến cho vị Kiếm Thánh này kìm nén tới đỏ bừng sắc mặt, ánh mặt lộ ra sắc thái nhục nhã cực hạn!



- Lập tức, lập tức, tự tay giao ra đây cho ta!



Vân Dương lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt mắt lộ ra quang mang lạnh lẽo, như muốn đại khai sát giới một phen.



Thanh âm, trở nên càng thêm rét lạnh!



Tất cả mọi người đều có thể ý thức được, Vân Tôn này căn bản đang cố ý là nhục Lữ Lăng Vân.



Mấu chốt nhất, đối phương còn bày ra tư thái, ta không quan tâm ngươi có giao Huyền đan hay không, tất cả chỉ cần một cái cớ! Ngươi không giao Huyền đan phải không? Không giao thì vừa đúng lúc a!



Hôm nay ta lấy nước dìm Tử U, trên đời này không còn cái gọi là Tử U đế quốc!



Cũng phải xem Lữ Lăng Vân ngươi có chịu khuất nhục, hay là cứng rắn cự tuyệt!



Ngươi muốn phục tùng để hoàn thành bổn phận, hat là cứng rắn để trở thành tội nhân Tử U?!



Loại cảm giác nguy hiểm, uy hiếm từ cao nhìn xuống này, lõa lồ bá đạo, khiến bất luận người nào cũng có thể cảm giác được.



Lữ Lăng Vân toàn thân run rẩy, trái tim như muốn nổ tung.



Cực hạn nhục nhã như vậy, sao có thể nhịn cho nổi?!



Coi như không phải tu giả đỉnh phong, mà chỉ là một người bình thường, đối mặt với nhục nhã tới cực điểm như vậy, chỉ có tận mệnh đánh cược, mới là đúng lý!



Thế nhưng, Lữ Lăng Vân có thể cảm giác rõ ràng, bốn phía, tất cả đám người trong nước đều đang đưa ánh mắt nhìn hắn, sắc bén như từng đạo mũi tên! Một một ánh mắt, đều đang thúc dục hắn nhanh chóng giao nội đan của Hắc Kim hùng, nhẹ nhàng lách qua tình thế nguy hiểm!



Nếu như không phải tu vi không đủ, chỉ sợ lúc này đã có người trực tiếp động thủ cướp đoạt!



Hiện tại Lữ Lăng Vân cảm thấy hối hận khó thành lời, tại sao mình lại muốn tham dự chiến dịch vây quét Vân Tôn?!



Nếu như mình cũng giống người khác, làm rùa đen rụt đầu, như vậy hiện tại đã không bị như vậy.



Lại hoặc là, bản thân xuất thủ thật sớm, bắt lại Vân Tôn, cho dù không thắng, chết trong tay Vân Tôn, cũng có thể bảo toàn danh dự!



Nào giống bây giờ, vừa phải chịu nhục nhã, lại còn trọc phải một cừu địch cường đại tới mức hắn không thể chống lại!



Những ngày sau đó. Cả ngày lẫn đêm đều phải sống trong nơm nớp lo sợ, lo lắng hãi hùng!



Lữ Lăng Vân hối hận đến xanh ruột.