Ta Là Chí Tôn
Chương 437 : Tử U lui binh!
Ngày đăng: 09:04 30/04/20
Lữ Lăng Vân điên cuồng tự chửi bản thân: Lữ Lăng Vân a Lữ Lăng Vân, ngươi con mẹ nó còn có thể làm cái gì?
Tu vi ngươi cao sao? Bản lĩnh ngươi lớn sao?
Ngươi cho rằng ngươi muốn giữ gìn Tử U là được sao?!
Giờ này khắc này, người người trong nước đang đối đãi với ngươi thế nào?!
Hắn toàn thân run rẩy, thậm chí sinh ra xúc động muốn liều mạng một lần, cường sát Vân Tôn!
Chỉ là nhất niệm sinh nhất niệm diệt, hắn còn là người tiếc mệnh, nếu không vừa rồi đã không nói sâu kiến còn muốn sống tạm bợ, sớm đã xúc động giao ra huyền đan, bảo mệnh đàm phán!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thẻ đánh bạc đàm phán trong tay, lại đột nhiên biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay, giao hay không giao, đều không đúng!
Ngay lúc Lữ Lăng Vân đang rối loạn, do dự, chợt nghe tiếng nước xao động, dị biến lại xuất hiện!
Đám người còn chưa tỉnh hồn, lúc này đập vào mắt đã thấy sóng nước mênh mông, lần nữa từ phương xa trào đến, sóng nước trước mắt đã chất chồng mấy trăm trượng, thủy triều xoay tròn, càng lúc càng cao, cơ hồ đã không thể nhìn thấy đỉnh.
Thủy thế lớn như vậy, một khi đổ ập xuống, không một cường giả nào có thể ngăn cản!
- Ta có thể chắc chắn nói cho các ngươi biết, nhân lực có lúc tận, khống chế của ta đối với Nguyệt Hồn giang đã đến cực hạn, tùy thời đều có thể mất khống chế!
Vân Dương băng lãnh nói:
- Nếu trước khi ta mất khống chế mà các ngươi còn chưa giao ra Huyền đan, như vậy coi như sau đó các ngươi có giao ra, ta cũng không thể khống chế được nước này.
- Đến lúc đó, tội nghiệp ngập trời...
Vân Dương băng lãnh nhìn Lữ Lăng Vân:
- Hai ta cùng nhau gánh chịu, thế nhưng dù sao cũng là hai bên đối địch, ta cũng không để ý có thêm mấy cái vong hồn chết dưới tên ta!
Một vị quan viên Tử U hung hăng có quắp, gần như rống lên nói:
- Lữ Lăng Vân, ngươi còn chờ cái gì nữa?!
Thân thể Lữ Lăng Vân khẽ run rẩy, cắn răng thật chặt, nhìn bốn phía chung quanh một mảnh tái nhợt, đột nhiên mất hết can đảm, toàn bộ thân hình trầm lại như mất đi lực lượng.
Hắn chậm rãi bước ra một bước, nâng tay lên, trong lòng bàn tay rõ ràng là một viên Huyền đan.
Vương tộc, vô số người mưu đồ kết bè kết đảng, ý muốn mưu triều soán vị, chuyện này có thể nói đã sớm có từ lâu, chỉ có điều hắn một mực chưa hạ quyết tâm sửa trị, luôn muốn trước trừ ngoại, sau mới an nội. Vì thế cũng khiến cho binh quyền càng thêm sa sút, binh quyền ngày càng truyền ra ngoài, khiến cho đám Vương tộc thu được quyền khống chế tương đối, dần dần biến thành tình huống cân bằng, khó mà hạ thủ.
Mà Tử U hiện tại, hoang tàn khắp nơi, ngay cả hoàng vị của hắn cũng tùy thời có thể bị đẩy xuống, còn nói gì đến chuyện nhất thống thiên hạ?
Dứt khoát lấy cớ này, đem đại binh rút về, thu lại toàn bộ binh quyền, lợi dụng cơ hội này chỉnh đốn quốc nội!
Trước an nội, sau mới nói tới trừ ngoại!
Vân Tôn đã rút, thế nhưng Vân Tôn đi, vẫn để lại cho Tử U vô tận dư uy, sợ hãi vô hạn!
Trên quang đường về thành này, mỗi người đều như có điều suy nghĩ, tâm sự nặng nề.
Lan Vô Tâm bước theo Tử U Hoàng trở lại, thế nhưng trên đường luôn trong trạng thái tâm tư hoảng hốt, Lan đại Tể tướng xưa nay mưu tính sâu xa, tâm tư kín đáo, lúc này cũng không biết mình đang nghĩ gì. Chỉ có một chút cảm thụ, khiến hắn cảm thấy rất kỳ quái.
Đối với kẻ cầm đầu hại mình, Lan Tể tướng tuy có hận ý, thế nhưng lại cũng không lớn như tưởng tượng.
Vì thân nhân, vạn dặm bôn tập, ngày đêm gấp rút tiếp viện, sinh tử không để ý. Độc chiến Tử U, không oán không hối.
Vì chiến hữu, dâng nước dìm Tử U, không tiếc bất cứ giá nào, cũng muốn chiến hữu được hậu sự hoàn chỉnh.
Mặc dù trong quá trình này, vẫn luôn lợi dụng hắn, lừa gạt hắn, đào cho hắn một cái hố thật sâu thật to, cũng chỉ càng chứng tỏ thủ đoạn của người ta cao minh, chính như Vân Tôn nói, các ngươi không giữ được điểm mấu chốt, như vậy ta không lừa ngươi thì còn lừa ai?
Huống hồ, một người tự xưng trí giả lại bị người ta lừa tới tận gốc, bây giờ còn có thể nói được gì!
- Ai!
Lan Vô Tâm ngửa mặt thở dài, trong lòng không nhịn được mà có chút liêu tịch, tâm tư phân loạn, tất cả đều hóa thành một tiếng thở dài.
...
Trong rừng rậm.
Thân thể to lớn của Hoa Văn mãng đã sớm thu lại chỉ bằng một đầu mãng xà dài mấy trượng. Ngạc nhiên nhìn trước mắt.
Đó là một đầu gấu nhỏ.
Nhỏ, sơ sinh, gấu nhỏ.